Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 246 - Chương 247: Người Dịu Dàng (2)

Chương 247: Người dịu dàng (2) Chương 247: Người dịu dàng (2)Chương 247: Người dịu dàng (2)

Người dịu dàng (2)

Valhein nhìn nửa bên mặt Paloma, tinh xảo như điêu khắc, khuôn mặt trắng nõn phản chiếu ánh sáng càng trong suốt hơn tia sáng mặt trời.

Mỗi lần rèm mi khẽ chớp thì tựa như cảnh sắc trước mắt lật sang một trang.

Valhein cười cười, không đùa với Paloma nữa.

Valhein vốn lo lắng Paloma bị chính mình ôm lúng túng ngượng ngùng, cho nên cố ý trêu đùa, thậm chí chuẩn bị tâm lý nàng tức giận trở mặt.

Dù sao nàng là huyết mạch trực hệ của gia tộc Bán Thần, công chúa điện hạ thật sự, trên người chẳng những chảy dòng máu Bán Thần, thậm chí có huyết mạch của chân thần, thường ngày là nữ sinh lạnh lùng cương cường, không thể nào chấp nhận để chính mình bị đàn ông ôm vào ngực.

Valhein không ngờ thân phận địa vị của Paloma cao như vậy mà trong lòng vô cùng lương thiện, có lỗi sẽ chủ động thừa nhận, dù không muốn nói nhiêu cũng liên tục nhiều lần nói cảm ơn, không nỡ tổn thương bạn cùng bàn, không nỡ từ chối ân nhân, thậm chí cho dù trong lòng rất ủy khuất cũng nhịn xuống.

Cô gái tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy, nhưng vĩnh viễn giữ bộ dạng người lạ chớ gần, không biết đã chịu bao nhiêu uất ức.

Trong lòng Valhein mâm nhũn, hỏi:

"Tại sao nàng đến Học viện Plato? Nếu không muốn nói thì chúng ta đổi đề tài."

Paloma không nói chuyện.

Valhein cũng không quấy rầy nàng, lặng lẽ ôm nàng, bởi vì sườn núi trở nên dốc, cánh tay của hắn ghì chặt hơn, khiến nàng càng vững càng an toàn.

Paloma chung quy là chiến sĩ Hắc Thiết ưu tú, lập tức cảm thụ được loại biến đổi này.

Ánh mắt vốn lạnh như băng chậm rãi ấm áp hơn, trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh, bộ dạng của Valhein sau khi thấy Lake và Hoth bị đánh thì chủ động ra tay, bộ dạng Valhein giảng bài cho Hoth, bộ dạng Valhein xoa tóc của nàng, bộ dạng Valhein chủ động nói sẽ không để bạn cùng bàn bị thương, bộ dạng ma pháp cười trước cửa phòng ma pháp, bộ dạng tưới nước quanh nàng, bộ dạng Valhein đeo khẩu trang cho nàng, bộ dạng Valhein trải drap giường dưới đất, bộ dạng Valhein ôm nàng, bộ dạng Valhein cố gắng ôm càng vững chắc.

"Thì ra hắn cũng là một người rất dịu dàng." Khóe môi Paloma hơi cong lên nụ cười.

Giây sau, nàng ngây ra một lúc. Bắt đầu từ năm sáu tuổi, nàng không còn cười từ tận đáy lòng lúc có mặt người khác nữa.

Lúc này ở trong lòng nàng, Người Khổng Lồ Paloma cấp tốc thu nhỏ, tiếp đó kéo Valhein bị đập dẹp lên, nhẹ nhàng kéo ra hai bên để phồng trở lại, rồi nhéo mặt của Valhein, vừa nhéo vừa nói: Ta biết ngươi cũng là người tốt, ta vê sau không trả thù ngươi, sau này cũng không cho ngươi khi dễ ta, được không?

Ở thế giới trong lòng, Paloma nhìn Valhein trong ngực mình không nhúc nhích, lộ biểu cảm ghét bỏ, sau đó vươn ngón cái tay phải ngéo ngón cái tay phải của Valhein: Ngéo tay mắc câu, một trăm năm không được thay đổi, cứ quyết định vậy đi!

"Cùng bàn." Paloma nhẹ giọng nói, dè dặt như đang nói chuyện với kiến, sợ giọng lớn một chút sẽ thổi bay con kiến.

Valhein đáp lại:

"Hưm?”"

Giọng của Paloma dịu dàng ấm áp:

"Thật ra ngươi không cần cẩn thận như vậy, ta không yếu ớt đến thế. Dù sao ta trúng nguyên rủa, có nhiều chuyện không thể làm được, ta chỉ biết cảm kích ngươi chứ không ngốc đến mức trách ngươi."

Valhein nói:

"Chẳng qua là ta cảm thấy một người tốt bụng thì nên được đối xử tốt như vậy, bất luận thân phận."

Paloma đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Valhein, tóc dài bay bay, trong mắt vụt qua tia bướng bỉnh nói:

"Nếu là Hoth thì sao?"

Valhein khựng bước chân, hóa đá, trong đầu tưởng tượng chính mình ôm Hoth ở trước ngực giống một đứa bé ba tuổi ôm con trâu, không, là ôm một con voi to, còn là loại voi cơ bắp cuồn cuộn.

Valhein vội vàng lắc đầu, muốn ném hình ảnh đó ra khỏi não.

Paloma không kiềm được cười rộ lên, mắt mi mang cười, mắt tỏa sáng chiếu khắp vị diện.

Nàng che miệng, quay đầu về phía Valhein, vai run run.

"Ài, trừ Hoth, tất cả cùng bàn đều học xấu!" Valhein thở dài một tiếng, tiếp tục đi tới trước.

"Đó là học theo ngươi!" Biểu cảm của Paloma trở lại hờ hững như mọi ngày, nhưng trong giọng nói chứa âm điệu nhảy nhót. Paloma tí hon trong lòng nàng hưng phấn lăn qua lăn lại trên mặt đất, rốt cuộc thắng một ván!

Valhein nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Paloma, nói:

"Tài đổi sắc mặt của nàng ghê gớm thật, hôm nào rảnh dạy cho ta với."

Paloma khẽ hừ một tiếng, hơi ngẩng cao đầu nhìn hướng phương xa.

Phía sau dãy núi, ánh sáng nhạt vòng quanh.

Hai người chậm rãi đi dưới ánh mặt trời, cách lằn ranh dãy núi càng lúc càng gần.

Qua một lúc sau, Paloma nhẹ giọng nói:

"Ta và Rollon giống nhau, đều là vì giết người mới buộc phải rời khỏi Học viện Quý Tộc."

"Ta vừa rồi cũng giết người." Valhein nói.

Paloma nhẹ gật đầu, nói: "Người kia Nghiêm trọng tổn thương một bạn học nữ quý tộc nhỏ của lớp chúng ta, bởi vì hắn thuộc gia tộc Anh Hùng, sự tình bị đè xuống. Ta đi thăm bạn học nữ đó, bạn ấy thậm chí đã không nhận biết ta, ta không muốn nói nhiều, tóm lại là ta tìm hắn khiêu chiến, muốn chặt một cánh tay của hắn xuống, sau đó mất kiểm soát bị thương nặng hắn, không cứu sống hắn được. Ta không muốn làm giáo viên của Học viện Quý Tộc khó xử nên nghỉ học."

Tay của Valhein vỗ nhẹ cánh tay Paloma, nói:

"Ta hiểu, nàng chỉ làm điều mình nên làm."

Paloma nhẹ nhàng thở dài.

Theo sau, Valhein nói: "Rollon cũng giết người? Lần đầu ta được biết."
Bình Luận (0)
Comment