Chương 246: Người dịu dàng
Chương 246: Người dịu dàngChương 246: Người dịu dàng
Người dịu dàng
Mặc kệ ngươi!
Valhein hỏi:
"Nàng không cảm thấy nếu lúc ở trường học và riêng tư đều chỉ có một bộ dạng thì rất chán sao?”
Paloma ngẩn ngơ.
"Chẳng lẽ khi nàng ở nhà và ở trường, thậm chí lúc trò chuyện với bạn bè đều giữ bộ mặt âm trầm nghiêm trang không nói lời nào?" Valhein hỏi.
Paloma lại bắt đầu sững sờ, trong đầu hiện ra các hình ảnh lúc xưa trải qua, sau khi lớn lên, ở trường học đối mặt bạn học, giáo viên, ở nhà đối mặt cha mẹ, người hầu, ở tụ hội quý tộc đối mặt quý tộc khác, thậm chí đối mặt người hầu nữ của mình cũng là bộ dạng này.
Chỉ có lúc ở một mình thì nàng mới ngẫu nhiên thoải mái một chút.
Valhein nhìn bộ dạng đó của Paloma, nói:
"Xem ra bị ta nói trúng rồi. Bây giờ thì nàng cảm thấy bộ dạng này rất thoải mái, nhưng có khi, nàng thử bước ra ngoài một bước, sẽ phát hiện càng thoải mái. Được rồi, bây giờ chúng ta làm một giao hẹn, về sau hai chúng ta ở một mình thì nàng nhớ nói nhiều lời vào."
Paloma nghiêng đầu nhìn Valhein, chớp chớp mắt, cứ cảm thấy hắn đang lừa nàng.
Valhein huơ cánh tay, giơ ngón cái tay trái ra:
"Ta nghe thủy thủ ở cảng Lion mách cho một cách, dùng ngón cái của nàng ngéo ngón cái của ta, sau đó niệm một đoạn thần chú nhỏ, giao hẹn của chúng ta sẽ không thay đổi trong một trăm năm.
"Không tin đâu!" Paloma quay đầu mặc kệ Valhein, nhẹ nhàng chu môi nhỏ, vẻ mặt ghét bỏ.
Valhein cười nói: "Ta mặc kệ nàng tin hay không, ta tin là được. Mau lên, dùng ngón cái ngéo ngón tay cái của ta, nếu nàng không ngéo là ta sẽ gãi ngứa, phá hủy hình tượng cô chủ của nàng!"
Paloma bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Valhein, nghiến răng nghiến lợi. Đôi mắt của nàng vốn trông hơi lớn trên khuôn mặt nhỏ, bây giờ trợn to suýt làm nước tràn ra khỏi hồ xanh.
Paloma rốt cuộc nói ra lời mình chỉ có thể thầm rít gào:
"Ngươi là ma quỷ!" Valhein vẻ mặt không sao cả, nói:
"Nào, ngéo ngón tay cái của ma quỷ đi."
"Ngươi không thể bởi vì cứu ta rồi luôn khi dễ ta!" Paloma quả thực muốn giận điên lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai ăn hiếp nàng như vậy.
Người Khổng Lồ trong lòng Paloma tự túm tóc mình, lắc đầu nguây nguậy: Ta điên rồi! Đổi thành người khác đã sớm thúc đẩy Medusa Hoàng Kim đâm thủng một trăm cái lỗ trên người của ngươi! Nhưng tại sao là cứu ta, còn khiến ta hiểu lầm ngươi, ta còn lý do gì nổi cáu kiểu công chúa? Paloma này không thể làm người xấu không giảng đạo lý! Ghét ngươi lắm!
Valhein cười tủm tỉm nói:
"Khó khăn lắm mới bắt lấy cơ hội nàng đi lẻ, không ăn hiếp nàng, chờ về trường học thì nàng chắc chắn lại là mặt âm trâm không nói lời nào. Không thể bỏ lỡ cơ hội, sẽ không có cơ hội thứ hai."
Mắt to xanh biếc giận dữ nhìn Valhein, Paloma lại thốt ra lời thật tình:
"Người xấu!"
Valhein giục:
"Nhanh một chút, nếu không ta sẽ gãi ngứa nàng, hãy nghĩ kỹ đi, cô chủ nhà quý tộc bị ta gãi ngứa cười lớn, mất hết hình tượng, như con nhóc điên, vê sau còn còn như thế nào không biết ngượng xìu mặt trong Học viện Plato?"
"Ngươi ta lợi hại lắm nhé! Coi chừng sau này ta trả thù ngươi!" Paloma hơi há miệng lộ ra hàm răng trắng nhỏ, ánh mắt hung hăng, vừa dữ vừa đáng yêu.
Giây phút này, Paloma tự tưởng tượng mình thành Người Khổng Lồ!
Phải dùng khí thế của công chúa điện hạ áp đảo kẻ địch!
Valhein nói:
"Vậy ta gãi thật đấy!"
"Làm đi, ta không sợi" Paloma ưỡn ngực ngẩng đầu, khinh miệt bễ nghễ Valhein.
Cánh tay Valhein rung nhẹ.
"đi"
Paloma lập tức như mèo con bị dọa sợ phát ra tiếng thét trong trẻo sắc nhọn, cuộn người lại, dùng sức giãy giụa.
Đáng tiếc nàng trúng nguyền rủa, cựa quậy cỡ nào cũng không trốn khỏi hai cánh tay của Valhein.
Valhein hù dọa: "Ta gãi thật đấy!"
Đừng gãi! Ta nhận thual"
Paloma như trái bóng da xì hơi, bất đắc dĩ nằm trong vòng tay của Valhein, vẻ mặt tội nghiệp nhận mệnh.
Giây phút này, Người Khổng Lồ Paloma trong lòng nàng ngã xuống đất, hộc máu đầy trời, hộc máu xong lau miệng, quỳ dưới đất vung hai nắm tay to lớn liều mạng đấm Valhein tí hon, mãi khi Valhein tí hon dẹp lép như trang giấy dính chặt mặt đất.
Valhein cười híp mắt nói:
"Ngéo ngón tay của ta, nói theo ta, ngéo tay mắc câu, một trăm năm không được thay đổi."
Ở trong mắt Paloma thì ngón cái của Valhein như mồm máu to của quái thú, nàng nheo mắt, cẩn thận dè dặt dùng ngón cái của mình ngéo ngón cái của Valhein.
Valhein nói:
"Sau này Paloma phải thường một mình nói chuyện với ta, nói theo ta, nào, ngéo tay mắc câu, một trăm năm không được thay đổi!"
"Ngéo tay mắc câu, một trăm năm không được thay đổi!"
Paloma lặp lại không thiếu một từ, sau đó rụt tay về nhanh như chạm phải điện.
Cánh tay Valhein nhẹ nâng lên trên, ôm Paloma càng chặt, nghiêm nghị nói:
"Được rồi, giao hẹn của chúng ta đã xong, nếu nàng không hoàn thành giao hẹn này sẽ bị nguyên rủal"
Paloma cố ý giả vờ hung dữ nói:
"Không tin đâu! Có nguyền rủa gì chứ?”
Valhein nói:
"Nguyên âm thanh của nàng trở nên càng ngọt ngào, càng lúc càng dễ nghe."
"Lừa con nít!" Paloma quay đầu nhìn hướng đẳng trước.
Valhein cười cười, không nói gì thêm.
Qua một hồi lâu, Paloma nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi."
"Đã cảm ơn." Valhein nói.
Paloma rũ mí mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi sợ ta khổ sở, cùng ta nói chuyện."
Ánh sáng mặt trời nhạt nhòa, ráng chiều chiếu lên vành tai Paloma.