Chương 245: Chuyên gia cống nồi - Địa Ngạo Thiên
Chương 245: Chuyên gia cống nồi - Địa Ngạo ThiênChương 245: Chuyên gia cống nồi - Địa Ngạo Thiên
Chuyên gia cống nồi - Địa Ngạo Thiên
Valhein cười ra vẻ thần bí:
"Nàng hãy suy nghĩ thêm đi, có phải đã bỏ sót cái gì không?”
Paloma hơi nhíu mày, thò đầu qua bả vai Valhein nhìn phía sau, nhìn về phía ba thần lùn lửa.
Paloma hỏi:
"Ý của ngươi là, vua thần lùn lửa này có nhiều thiên phú đó chứ không phải ngươi?"
Valhein nói:
"Tạm được, nàng còn chưa ngốc lắm."
Paloma sực tỉnh ngộ, nói:
"Ôi chao, ta ngốc thật! Ta không phải ma pháp sư, phía trước quên một việc, vua thần lùn lửa bình thường thì không thể thả ra thuật hỏa cầu, còn vua thần lùn lửa của ngươi thì có thể, hẳn là người hầu Kỳ Tích trong truyền thuyết phải không? Nhưng ta chỉ nghe về loại người hầu Kỳ Tích này chứ không biết nhiêu. Hèn gì, nếu hắn là người hầu Kỳ Tích thì có nhiều thiên phú như thế chẳng có gì lạ."
"Phân tích giỏi lắm, có thể khiến nàng nói nhiều như vậy, hôm nay ta cảm thấy rất có thành tựu."
Trong lòng Valhein cười thâm, phía trước thật sự không ngờ răng Địa Ngạo Thiên có công năng che giấu thiên phú của mình, tóm lại chỉ cần điểm rơi thuật hỏa cầu của mình và Địa Ngạo Thiên giống nhau, ma pháp sư bình thường căn bản không nhìn ra rốt cuộc thuật hỏa cầu thêm vào thiên phú của người nào.
Khi dựng lên địa vị cường giả nhiều thiên phú cho Địa Ngạo Thiên, vậy thì trong mắt kẻ địch, Địa Ngạo Thiên sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu, chủ nhân như mình ngược lại sẽ bị bỏ qua.
"Hừt" Paloma không ngờ rằng Valhein cố ý dụ mình nói chuyện nhiều, nàng quay đầu qua.
Valhein nói:
"Lúc nàng nói một, hai chữ thì được, khi nói nhiều giọng sẽ hơi run, là vì nói chuyện với mọi người sẽ cảm thấy căng thẳng hả?"
Thế giới trong lòng Paloma, nàng lại lần nữa biến cao biến lớn, không ngừng dùng ngón tay chọt Valhein tưởng tượng ở trước mắt mình, vừa chọt nhanh vừa càu nhàu: Ngươi phiên quá đi! Nếu không phải ngươi là ân nhân cứu mạng của ta thì ta nhất định sẽ dùng âm thanh giả nói chuyện với ngươi, vậy mà chưa biết đủ, còn hỏi tới hỏi lui? Nhưmg nghĩ tình ngươi có lòng tốt, không thèm so đo.
Paloma do dự một lúc sau, thành thật nói:
"Đúng."
Valhein cười cười, nói:
"Có một khoảng thời gian ta đi ra ngoài gặp người cũng khẩn trương, chậm rãi tiếp xúc bên ngoài thì tốt hơn nhiều. Ta cảm giác nàng không muốn vời ong bướm đúng không? Âm thanh của nàng dễ nghe như thế, người thì xinh đẹp, nếu thường nói thường cười thì chắc chắn các nam sinh sẽ suốt ngày vây quanh nàng."
"Giọng của ta khó nghe." Trong âm thanh của Paloma tràn ngập kháng cự.
Valhein sửng sốt hỏi:
"Khó nghe chỗ nào? Nàng không phải loại âm thanh trong sáng ngọt ngào này à? Thích loại âm thanh chính chắn quyến rũ sao? Không ngờ trong lòng nàng cũng phong phú ghê."
Paloma biết Valhein cố ý chọc mình cười, trừng hắn một cái, nhìn phương xa.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào con ngươi của nàng, con mắt xanh biếc trong suốt dần tối xuống, giống như sắc trời vậy, hóa thành xám tro.
Nàng nhẹ giọng nói:
"Pandion gia chúng ta không cân âm thanh như vậy!"
Trong âm thanh của Paloma giống như giấu những cây kim, đâm người đau màng tai, cũng đau tim.
Valhein nhớ truyền thuyết về gia tộc Bán Thần, gia tộc Bán Thần khác với quý tộc thấp hơn mình, gia tộc Paloma nhận sứ mệnh trọng đại, mỗi thành viên trực hệ từ nhỏ đến lớn đều trải qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt, không phân nam nữ.
Valhein gật đầu, nói:
"Ta nghe hiểu được, trên người nàng hẳn là từng phát sinh chuyện gì. Đa số chúng ta đều giống nhau, đều không cách nào cảm nhận được thống khổ của người khác, thậm chí sẽ cảm thấy thống khổ của người khác chẳng là gì, nhưng mỗi người đều cảm thấy chính mình khốn khổ hơn người khác. Ta sẽ không khuyên nàng cái gì, ta chỉ có thể nói, ta thích giọng nói của nàng, rất êm tai, cứ muốn nghe mãi."
Paloma cúi đầu, không đáp lời.
Valhein thản nhiên nói: "Thật sự, ta cảm thấy âm thanh của nàng dễ nghe. Nàng yên tâm, ta không hứng thú với người của nàng, chỉ thích âm thanh của nàng. Về sau nhớ nói chuyện nhiều với ta thì không chừng ta sẽ thích luôn toàn bộ con người nàng."
Trong lòng Paloma, Người Khổng Lồ giương nanh múa vuốt với Valhein nhỏ xíu ở bên dưới, rống to: Bổn công chúa vốn rất cảm động, nhưng tại sao ngươi lại đùa giốn với bổn công chúa nữal
Ta giận thật!
Nhưng Người Khổng Lồ Paloma rất nhanh trầm mặc, chán nản buồn rầu nói: Bỏ đi, ngươi cãi lộn với toàn Hy Lạp chưa thua bao giờ, bổn công chúa không thèm cãi với ngươi!
"Ngươi cũng nguyên rủa." Paloma hâm hừ nói.
Valhein mỉm cười một cái, nói:
"Nguyền rủa này là hiện tại có một bạn cùng bàn tên Valhein cân âm thanh của nàng."
Paloma cứ cảm thấy Valhein dẻo miệng nói nhảm, nhưng không hiểu sao cảm thấy trong lời nói của hắn có một chút chân thành.
Tuy Valhein đang nói giỡn nhưng trước đến giờ không có thả lỏng cảnh giác, thường quan sát xung quanh.
Tùy theo sườn núi ngày càng dốc, bước chân của Valhein cũng chậm dần.
"Ngươi tạm nghỉ một lúc đi." Giọng nói dịu nhẹ của Paloma như nước suối chảy qua bên tai Valhein.
Valhein nói:
"Không sao, nếu mệt mỏi thì ta sẽ dừng lại. Nếu nàng thật sự cảm thấy ta mệt thì hãy nói nhiều lời với ta."
Paloma tràn ngập bất đắc dĩ nói:
"Lúc ở trường học thì ngươi nghiêm túc học tập, mà sao đến chỗ này như biến thành người khác vậy.'
Valhein mỉm cười nói: "Xem ra trước kia hình tượng của ta ở trong lòng nàng khá cao lớn."
Paloma hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ thở hắt ra, lúc trước ở hội trọng tài, hắn suýt chút khiến chính mình cảm động đến nỗi rơi lệ, hiện tại thì làm bộ dạng này.