Chương 267: Thật sự tìm đường chết? (2)
Chương 267: Thật sự tìm đường chết? (2)Chương 267: Thật sự tìm đường chết? (2)
Thật sự tìm đường chết? (2)
Albert thấy cảnh này, nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta đã nói là con người của Valhein không đáng tin, lân này thua trăm phần trăm, vậy mà các ngươi không tin. Chờ xem, lần này hắn sẽ mất hết mặt mũi."
Người của Học viện Plato nghi hoặc nhìn Valhein, rất nhiều người muốn nhắc nhở hắn, nhưng thấy hắn mỉm cười, có vẻ nắm chắc thì đều không mở miệng.
Jimmy nhìn chằm chằm Valhein, trong ánh mắt lộ tia hỏi thăm.
Thật sự tìm đường chết?
Valhein nói: ˆJimmy, ngươi hãy làm trọng tài tạm thời, từ ngươi ném cục đá đi."
"Được rồi, nếu đã là yêu cầu của bạn cùng bàn nhà ngươi thì ta sẽ làm theo."
dJimmy cúi người nhặt một cục đá, đi tới giữa hai người, từ từ lui vê phía sau, lui đến khoảng cách an toàn thì ném cục đá lên cao.
CạchI
Cục đá rơi xuống đất.
Chiến sĩ Hắc Thiết gâm lên một tiếng, hơi thấp người, toàn thân da dẻ nhanh chóng biến thành màu sắt đen, phần cơ xéo giữa cần cổ và vai mở ra như hai cánh nhỏ, toàn thân tràn ngập sức bật khó tả.
Nhiều học sinh của Học viện Plato không kiềm được khẽ thở dài:
"Mạnh quát!"
"Giết"
Chiến sĩ Hắc Thiết từng bước một đi về phía Địa Ngạo Thiên.
"Bô lô ba lai"
Địa Ngạo Thiên không có bày ra bất cứ tư thế, cũng không quát lớn làm tăng lên khí thế, hắn giống như con nít, giơ lên gậy xương mũi nhọn xông về phía chiến sĩ Hắc Thiết.
Là tư thế như con nít năm tuổi chạy về phía cha mẹ.
Học sinh của hai bên đều ngây ra.
Bọn họ chớp chớp mắt, đúng vậy, thần lùn lửa này không tích lũy khí thế, không bùng nổ mạnh mẽ, tư thế chạy nhanh cũng tràn ngập sơ hở, thật sự giống như con nít chạy lung tung.
Các học sinh của Học viện Plato dở khóc dở cười, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thân lùn lửa này sẽ bị giây giết. Đám học sinh quý tộc thì cười phá lên, kết quả chẳng những rõ ràng mà còn buồn cười.
Nhưng chiến sĩ Hắc Thiết ở trong sân đấu thì không hề coi thường, vững bước đi tới trước, hai mắt tựa như thú dữ săn mồi nhìn chăm chú mỗi động tác của Địa Ngạo Thiên.
Hai người càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
"AI"
Chiến sĩ Hắc Thiết đột nhiên hét lớn, bỗng nhiên đâm ra giáo dài, ánh sáng sắt đen bao kín giáo dài.
Giáo dài đâm ra, quanh thân giống như hình thành lốc xoáy mắt thường có thể thấy, nhanh mà mạnh mẽ.
Địa Ngạo Thiên thoải mái vung ra gậy xương mũi nhọn, thế cho nên mọi người đều cảm giác hắn chỉ đang vung bậy bạ.
Kendl
Gậy xương mũi nhọn lấy góc độ và tốc độ khó tin đánh vào mé bên giáo dài Hắc Thiết.
Giáo dài Hắc Thiết bay lệch ra, xoay tít giữa không trung phát ra tiếng vù vù.
Tay phải, thậm chí nguyên cánh tay của chiến sĩ Hắc Thiết dường như mất tri giác.
Chỉ chớp mắt, Địa Ngạo Thiên đột nhiên nhảy lên cao, hai tay giơ cao gậy xương mũi nhọn đánh thẳng về phía chiến sĩ Hắc Thiết.
Địa Ngạo Thiên tựa như con nít khi ở trước mặt chiến sĩ Hắc Thiết, trong mắt mọi người thì động tác của Địa Ngạo Thiên vừa không có sức mạnh vừa không có mỹ cảm, thậm chí không thấy có sức lực gì cả.
Chiến sĩ Hắc Thiết bản năng giơ cao khiên, trên khiên lóe tia sáng sắt đen.
Gậy xương mũi nhọn không lớn nhưng nó giống như lưỡi dao bén nung nóng.
Chiến sĩ Hắc Thiết và khiên rất mạnh, nhưng chỉ là dầu vàng bình thường.
Phụp!
Khiên nổ tung.
Gậy xương mũi nhọn xuyên qua khiên.
Cánh tay nát bấy.
Gậy xương mũi nhọn xuyên qua cánh tay rồi đâm vào vai trái của chiến sĩ Hắc Thiết.
Phập!
Nửa bả vai của chiến sĩ Hắc Thiết nát vụn, cánh tay và một góc vai bay ra.
Máu tươi văng khắp nơi.
Địa Ngạo Thiên nổi máu dữ, huơ gậy xương mũi nhọn đập xuống đầu của chiến sĩ Hắc Thiết.
Valhein cất tiếng quát ngăn lại Địa Ngạo Thiên:
"Đủ rồi!"
Địa Ngạo Thiên ngoan ngoãn thu về gậy xương mũi nhọn, bước qua người chiến sĩ Hắc Thiết, đi tới trước.
Thân hình nhỏ bé vào giây phút này giống như mãnh thú.
Mấy quý tộc thậm chí sợ tới mức lui về phía sau nửa bước.
Chợt thấy Địa Ngạo Thiên nhặt lên hai ma pháp khí và áo giáp thần lực, vui vẻ ngoác miệng cười, cười toe như đứa con nít chạy hướng Valhein, nhưng chạy mấy bước thì vòng qua, nhặt chiến mâu thần lực của chiến sĩ Hắc Thiết, sau đó chạy vê phía Valhein.
Mấy quý tộc chiến sĩ hé môi, không có người nói chuyện.
Ai không biết ngượng đi cò kè mặc cả với tần lùn?
Tất cả mọi người ngây ra một lúc rồi mới nhìn về phía chiến sĩ Hắc Thiết hôn mê.
Dù là những người đã trải qua thực chiến cũng hơi thay đổi sắc mặt.
Vai trái của chiến sĩ Hắc Thiết bị mất một miếng xéo góc, ém ngực trái bị cắt bỏ, dưới khúc xương gãy mơ hồ thấy một trái tim đang đập chậm.
“Hung tàn dữ vậy sao?”
Học sinh của hai bên đều lạnh run.
"Mau cứu người đi"
Mấy học sinh quý tộc ùa lên, sử dụng các loại trang bị thần lực, ma pháp khí và dược vật mới bảo vệ mạng sống của chiến sĩ Hắc Thiết kia.
Lúc này vang lên giọng của Valhein:
"Ai kêu ngươi xuống tay nặng như vậy? Lần sau nhớ ngừng đúng lúc, chỉ bị thương chứ đừng đánh tàn, đánh bất tỉnh là được, tại sao hung tàn như vậy?”
"Bô lô ba la."
Địa Ngạo Thiên cúi đầu, biểu thị lần sau sẽ chú ý.
Valhein nói xong lại nhìn vê hướng Học viện Quý Tộc, nói:
"Ngại quá, các vị, người hâu của ta là sinh linh thân kỳ, ở thời đại của chúng không có quy củ gì cả, hơi dã man, các ngươi hãy rộng lượng cho, ta đã răn dạy hắn."