Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 317: Tư Duy Siêu Phàm (3)

Chương 317: Tư duy siêu phàm (3) Chương 317: Tư duy siêu phàm (3)Chương 317: Tư duy siêu phàm (3)

Tư duy siêu phàm (3)

Cuối cùng, Valhein thở một hơi thật dài.

Con ngươi của thiếu niên, uể oải nhưng sáng ngời.

“Ta là, ma pháp sưt"

Cuối cùng, Valhein đi ngược lại bản năng và thường thức, tuân theo trí tuệ, lựa chọn thiên phú hệ thủy: mất nước.

Valhein khẽ thở dài, cách nghĩ này của mình là học được từ các bậc vĩ nhân và hiền triết, cũng được tổng kết lại là tư duy siêu phàm.

Tư duy bình thường chính là tự hỏi từ đuôi đến đầu, từ ngoài vào trong, nhưng tư duy siêu phàm thì từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Tư duy siêu phàm thoạt nhìn đơn giản, nhưng khi thật sự dùng nó thì cực kỳ đau đớn.

Chống cự lại chính mình, chống cự lại bản năng, chống cự lại niềm tin kiên định trong quá khứ, chống cự lại phần thần kinh kết nối thô nhất, nó còn khó hơn cả chuyện chiến thắng kẻ địch.

Đây cũng nguyên nhân mà các vĩ nhân các bậc hiền triết vĩ đại có thể trở thành vĩ nhân và hiền triết, bọn họ cũng thường xuyên chống cự lại, thậm chí là chỉnh sửa lại bản năng của tộc quần.

"Làm như vậy đặc biệt mệt mỏi, nhưng nó cũng có nghĩa là đang leo dốc!"

Valhein hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình, rời khỏi không gian phế tích.

Sau một khoảng ngôi thiên ngắn ngủi, hấp thu xong tất cả năng lực thiên phú, đặt chiến lợi phẩm về chỗ cũ.

Chỉ chốc lát sau, Valhein rời khỏi phòng, đi tới phòng khách.

Paloma, Lake, Rollon, Hoth và .Jimmy cùng nhìn sang.

"Ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, mọi người ở lại đây đừng lộn xộn. Nhớ kỹ phải bảo vệ Paloma thật tốt, có khả năng có người nhắm tới nàng ấy. Có điều nơi này có nhiều bạn học như vậy, khả năng sẽ là rất nhỏ." Valhein nói.

"Ngươi muốn làm gì?" Paloma chăm chú nhìn vào mắt Valhein, trên mặt chậm rãi kết băng.

Valhein nhoẻn miệng cười, nói: "Làm chuyện ta phải làm."

Paloma vừa định mở miệng thì Lake đã nói: "Valhein, ngươi không giống với vừa nãy nhỉ?" "Hử?"

"Khi nãy tuy ngươi cố hết sức che giấu, cố hết sức duy trì bình tính nhưng ai cũng nhận ra được ngươi mất hứng, ngươi đang tự thu mình lại, chống cự lại bọn ta. Nhưng bây giờ thì tâm tình của ngươi đã khôi phục bình thường, tràn đầy tự tin. Rất tốt!" Lake nói.

"Valhein, bọn ta biết ngươi muốn làm gì. Cũng giống như, bọn ta cũng biết vì sao ngươi lại che đi điểm thành tích trên tay trái của mình." Rollon nói.

Valhein mỉm cười, nói: "Ta hi vọng mọi người tin tưởng ta. Nếu như ta cần, ta sẽ giống như khi ở thung lũng Hoa Giấy, xin sự giúp đỡ từ các ngươi. Thế nhưng bây giờ ta quả thực không cần. Tin tưởng ta, ta biết rõ bản thân mình đang làm gì."

"Nhưng mà, quá nguy hiểm." Paloma nói.

"Đúng rồi, đối phương đông người như vậy."

"Ngộ nhỡ đâu ngươi hành động theo tình cảm, đối phương lại dùng thủ đoạn độc ác."

"Bọn ta muốn chuyển điểm thành tích cho ngươi, giúp ngươi giành lấy hạng nhất..."

Rollon cắt lời Hoth, hỏi: "Các ngươi còn nhớ lời Jimmy không? Cùng một việc, ở trong mắt bình dân và quý tộc có ý nghĩa rất khác biệt. Thực tế thì không chỉ bình dân và quý tộc, có đôi khi, cùng một việc nhưng hai người gần giống như nhau cũng có suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Ta ví dụ đơn giản một chút, đối với Albert, Jimmy và Paloma có phản ứng hoàn toàn khác biệt, mà thái độ của ta và hai bọn họ cũng không giống nhau."

"Đúng là vậy.' Jimmy nói.

"Vậy các ngươi nghĩ đi, là bản chất sự việc khác biệt, là người khác biệt, hay là người khác biệt có khả năng nhìn thấy sự khác biệt? Vì sao chứ?"

Nhóm người sững sờ, vấn đề này của Valhein, có chút sâu sắc huyền bí.

"Đạo lý này, một quyển sách cũng nói không hết. Chuyện ta sắp làm, có người sẽ coi đó là trở ngại, có người sẽ coi đó là khó khăn, có người sẽ cho rằng chuyện đó không có khả năng hoàn thành, có người lựa chọn từ bỏ, có người lựa chọn trốn tránh, có người quyết định khiêu chiến. Nhưng ở trong mắt ta, chuyện này chỉ là nấc thang thông tới truyền kỳ. Không phải khó khăn, không phải trở ngại, tác dụng duy nhất của chuyện này là để ta tới gần truyền kỳ thêm một bước."

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Valhein đi tới cửa, đưa lưng về phía nhóm người.

"Các ngươi suy nghĩ thêm một chút nữa, khi các ngươi ở dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên, các ngươi xem nấc thang lên núi là gì? Khi các ngươi đạp lên đỉnh núi, vui sướng tuôn trào, cúi đầu nhìn xuống thì xem nấc thang đó là gì? Vì sao nấc thang không thay đổi mà suy nghĩ của con người lại thay đổi? Dùng một góc độ khác để nghĩ về nó thì sẽ dễ hơn, càng có trợ giúp để leo lên hơn sao? Trong cuộc đời, nấc thang như vậy có bao nhiêu? Chúng ta phải làm sao với chúng? Nếu như có thể trả lời được thì có thể đuổi theo."

Valhein nói xong thì rời khỏi biệt thự ma pháp, tiến vào rừng rậm không người.

Năm người ngồi cùng bàn nhìn nhau.

"Valhein có phải vì muốn cản chúng ta mà nói dối không?" Hoth hỏi.

Bồn người lập tức lườm hắn trắng mắt.

Hoth đỏ mặt tới tận mang tai.

"Ta cứ cảm thấy, Valhein không phải đang nói về một đạo lý khó lường, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nào đoán ra được." Paloma cúi đầu nhíu mày.

Lake gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy thấy, thoạt nhìn chỉ là một tâng rất mỏng, nhưng thực tế lại giống như nghìn vạn dặm. Nếu như có thể hiểu được đạo lý này thì có hi vọng truyền kỳ."

"Ta nghĩ tới đau cả đầu." Rollon nói.

Jimmy nhún nhún vai, nói: "Ta lười nghĩ, dù sao thì ta cũng không nghĩ ra được.'

Học viện Plato, điện phủ bí ẩn.
Bình Luận (0)
Comment