Chương 343: Lan đến (2)
Chương 343: Lan đến (2)Chương 343: Lan đến (2)
Lan đến (2)
Valhein liếc mắt nhìn chằm chằm tòa nhà lớn nhất trong trấn, nói: "Chúng ta tiếp tục đi thôi."
Lại đi thêm một tiếng nữa, đội ngủ tới dưới chân một ngọn núi nhỏ.
Từ xa xa nhìn thấy ở giữa sườn núi có gần trăm người tụ tập.
Chân núi có mười mấy người, có người đi tới đi lui, có người tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Tới gân chân núi, nhóm bảy người Valhein chậm rãi giảm tốc độ.
Mười một người dưới chân núi lập tức nhìn sang, sau đó có người ra ám hiệu với người trên núi.
Bảy người nhảy xuống ngựa, cầm vũ khí trong tay.
Valhein, Lake, .Jimmy và Albert cầm gậy ma pháp.
Hoth vẫn nắm cây gậy to màu đen như trước.
Rollon tay trái cầm khiên tay phải cầm mâu ngắn.
Paloma cầm thương kiếm sắt thép mà học viện chế tạo, tư thế hiên ngang.
"Valhein, chúng ta làm thế nào đây, nghe theo ngươi." Hoth có chút khẩn trương nắm gậy Hắc Thiết.
Nhóm người thở dài, đối mặt với ma thú, Hoth không hề căng thẳng, nhưng đối diện với nhóm bình dân này, tay chân Hoth lại luống cuống.
"Các ngươi cứ đứng phía sau ta là được rồi, ta sẽ giải quyết. Có điều, để an toàn, mỗi người phải thêm ma pháp. Da nham thạch của ta đã được tiến hóa, có thể kéo dài rất lâu, ta sẽ dùng cho mỗi người một lần. Giáp phòng hộ ma lực chỉ có thể duy trì vài phút, tác dụng không lớn, dùng liên tục thì quá lãng phí ma lực, nam không dần, nữ thì ưu tiên."
Valhein nói, cực kỳ thản nhiên làm phép thêm da nham thạch và giáp phòng hộ ma lực cho Paloma trước.
Da Paloma lập tức biến thành màu xám nhàn nhạt, bên ngoài cơ thể cũng tăng thêm một tâng hộ giáp trong suốt màu xanh nhạt.
Nhóm bạn cùng bàn khác lộ ra ánh mắt quái dị, nhưng ngay lúc này đang phải đối mặt với trận chiến nên cố nhẫn nhịn những lời nói cợt nhả trong lòng, không nói tiếng nào.
Sau khi làm phép thêm da nham thạch cho tất cả bạn học, Valhein mới tự sử dụng cho mình, sau đó mới đi tới chỗ mười một người ở phía trước. Nhóm bảy người chăm chú quan sát nhóm mười một người kia.
Mười một người mặc quần áo rách nát dính đầy nước bùn, trên người toàn là lỗ thủng, có quần áo của một người trông như những miếng vải rách ghép lại, có một người có một lỗ lớn ở phần đũng quần.
Bọn họ xanh xao vàng vọt, gương mặt dơ bẩn, tóc như gà mái vừa mới ấp nở tổ trứng xong. Ánh mắt của bọn họ cực kỳ quái dị, phần lớn đều vẩn đục nhưng lại có chút ánh sáng, giống như một con bọ cánh cứng bóng nhẫy rơi vào trong lớp mỡ heo vậy.
Trong tay mười một người này đều cầm vũ khí Thanh Đồng, kiếm ngắn hoặc mâu ngắn thêm khiên gỗ, thô ráp như được lũ khỉ mài ra.
"Ai đấy? Muốn làm gì?"
Ở dưới chân núi, hai bên bày đội hình.
Nắng sớm lạnh lẽo.
Mười một người khẩn trương nhìn chằm chằm bảy người Valhein, ánh mắt của bọn họ rơi vào quần áo, ma pháp khí và vũ khí của nhóm Valhein, lộ ra biểu cảm quỷ dị, rõ ràng là sợ muốn chết nhưng lại có chút khinh thường.
"Bọn ta là học sinh Học viện Plato, tới cứu bạn học." Valhein nói thẳng điểm chính.
Mười một người kia đột nhiên thả lỏng, có vài người thậm chí còn mỉm cười.
"Học sinh của Học viện Plato à, bọn ta từng thấy qua rồi." Bọn họ vừa nói vừa cười ha hả, vẻ mặt đây khinh thường.
Sau đó, một người quơ quay về phía sườn núi, vừa làm ám hiệu vừa hô: "Là học sinh Học viện Plato, bỏ cảnh giới."
Tất cả bạn cùng bàn bên cạnh Valhein dùng ánh mắt thương hại nhìn mười một người ở phía trước.
Albert gật đầu nói: "Đám ngu ngốc này, thật hết thuốc chữa mà."
Sáu người ngồi cùng bàn đột nhiên đồng loạt quay đầu, kinh ngạc nhìn Albert, vẻ mặt ai ai cũng đầy nghi hoặc.
Albert đỏ mặt, có chút bất đắc dĩ lại tức giận nói: "Ta đâu có bị mù, có thể phân biệt được ai mạnh ai yếu mài!"
"Ngươi đã lớn rồi." .Jimmy nhịn không được dí dỏm nói.
"Không nói đùa, chúng ta không thể phạm vào sai lầm tương tự như đám người đối diện."
Valhein nói xong thì nhìn về phía người xanh xao vàng vọt ở phía trước, nói: "Ta quả thực chưa từng thấy qua dân bạo loạn, nhất là dân bạo loạn trong mắt lại lóe lên tia sáng của lũ trộm cướp. Trên mặt đám người lộ ra biểu cảm tức giận.
"Bọn ta không phải dân bạo loạn!" Một người gâm nhẹ.
"Vậy máu trên người các ngươi, máu trên vũ khí là máu của thú dữ văng lên à?" Valhein mặt không biểu cảm hỏi ngược lại.
Trong mắt của đám người lóe lên một tia hoảng sợ.
Valhein mở sách ma pháp, lật tới phần tin nhắn ma pháp của trường, nói: "Trong điều tra của Học viện Plato, lấy Jacques làm đại diện cho dân bạo loạn, có thể tra ra mười bảy người bị giết, hơn trăm người bị thương, tài sản ruộng đồng hoa màu bị phá hư nhiều vô số kể. Như vậy, các ngươi thực tế đã giết bao nhiêu người rồi? Trong lòng các ngươi đã bị máu của bao nhiêu người văng vào rồi?"
Trên mặt mười một người lộ ra biểu cảm cực kỳ phức tạp, có khủng hoảng, có hối hận, có đau đớn, có khổ sở, có phẫn nộ, thế nhưng tất cả đều có hưng phấn, hung bạo, vui Sướng...
"Bọn ta không muốn đắc tội bậc thầy Plato, nhưng nếu các ngươi đã đưa tới cửa thì không trách bọn ta được!" Một người đàn ông trung niên chỉa trường mâu về phía Valhein.
"Ngươi không nên có sát ý với ta." Valhein nhìn ánh mắt người nọ, giọng nói mang theo một chút tiếc nuối.