Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 343 - Chương 344: Lan Đến (3)

Chương 344: Lan đến (3) Chương 344: Lan đến (3)Chương 344: Lan đến (3)

Lan đến (3)

"Chỉ cho phép đám ông chủ quý tộc bọn ngươi giết bọn ta, không cho phép bọn ta giết ngươi à?" Ánh mắt tham lam của người đàn ông trung niên kia xẹt qua ma pháp khí trên người Valhein.

Valhein lạnh nhạt nói: "Ta không nói lời vô ích với các ngươi. Tránh đường ra để bọn ta cứu bạn học, như vậy các ngươi sẽ có một kết quả tốt hơn. Bằng không, bất cứ ai cản trở ta cứu bạn học đều bị ta coi là kẻ địch."

"Thế nào, ông chủ quý tộc tức giận rồi sao, muốn giết người sao?" Người đàn ông trung niên kia cười khẩy.

"Trong lòng ta quả thực không cứng rắn đến mức có thể lạm sát người vô tội mà không thèm để ý chút nào. Thế nhưng, mười một người các ngươi đều không phải người vô tội, ta giết cũng không có chút gánh nặng tâm lý nào. Vì thế khi các ngươi hao mòn hết sự đồng tình của ta thì cũng chính là thời điểm thần chết vẫy gọi các ngươi." Valhein nói.

"Ha ha ha... ngươi nói nhiều hơn đám học sinh rác rưởi trong hang núi kia đấy." Nhóm dân bạo loạn đối diện cười ha hả.

Valhein thở dài một tiếng.

"Triệu hoán người hầu Tập Sự."

Ba trận pháp ma pháp xuất hiện, ba thần lùn lửa thấp bé từ trong trận pháp xuất hiện.

"Quái vật thật đáng sợ, dọa chết người. Ha ha ha..." Bọn họ lần thứ hai cười ha hả.

Địa Ngạo Thiên quay đầu nhìn Valhein.

“Bồ lô ba la?”

"Đi tới trước, ai dám cản đường thì giết hết toàn bộ, thẳng đến khi nào bọn họ ném vũ khí quỳ xuống cầu xin tha thứ."

Trên mặt Địa Ngạo Thiên lộ ra vui vẻ, ở thời kỳ viễn cổ, giết chóc tự nhiên như hít thở vậy, sau khi trở thành người hầu, hắn vẫn luôn phải khắc chế.

Hiện giờ, đã không còn trói buộc nữa rồi.

“Bồ lô ba lat"

Quanh người Địa Ngạo Thiên bộc phát khí thế dũng mãnh trước nay chưa từng có, giống hệt th1u dữ viễn cổ bước bước dài xông tới, trong chớp mắt đã tiến tới hơn mười mét, nhảy lên thật cao, không đợi mười một dân bạo loạn kia kịp phản ứng, Địa Ngạo Thiên đã liên lục vung ba gậy.

Trong mắt của tất cả mọi người, gậy xương mũi nhọn nháy mắt từ một hóa thành ba, gần như cùng một lúc rơi vào đỉnh đầu ba người ở trước nhất.

Âm!

Âm!

Âm!

Ba cái đầu giống như ba quả dưa hấu chín rơi xuống từ độ cao một trăm mét, nổ tung tại chỗ, màu trắng đỏ vàng văng tung tóe.

Địa Ngạo Thiên nhếch miệng cười, gương mặt đầy hung ác.

Tám dân bạo loạn còn loạn cứng đờ, cánh tay bủn rủn, vũ khí lạch cạch rơi xuống đất.

Cùng lúc đó ở giữa sườn núi phát ra tiếng rít chói tai, có nữ, cũng có nam.

Địa Ngạo Thiên đang định tiếp tục quơ gậy, quay đầu nhìn lại Valhein.

Valhein lạnh lùng nhìn Địa Ngạo Thiên.

Địa Ngạo Thiên xấu hổ, quay mạnh người lại, tiếp tục bổ nhào về phía đám dân bạo loạn.

Âm!

Người thứ tư tử vong.

Bảy người còn lại giống như rơi vào cơn ác mộng, rõ ràng muốn chạy trốn nhưng lại bị dọa tới không thể nhúc nhích.

Âm!

Cái đầu thứ năm nổ tung.

"A...

Một trong số người đó lúc này mới giống như giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, bịch một tiếng quỳ xuống đất.

Năm người còn lại cũng theo bản năng quỳ xuống theo.

Địa Ngạo Thiên thè đầu lưỡi đỏ au, thực tự nhiên liếm máu dính trên gậy xương mũi nhọn, nhớ lại mùi vị thời kỳ viễn cổ, nhưng một thần lùn nhỏ vội vàng kéo quần áo bằng da của nó, là chiếc áo da cắt may từ quần áo của Carlos.

Địa Ngạo Thiên cứng đờ người, tay run run, trực tiếp ném gậy xương mũi nhọn qua một bên, sau đó dùng vẻ mặt chán ghét nhìn gậy xương mũi nhọn, cuối cùng len lén quan sát Valhein.

Valhein không nhìn Địa Ngạo Thiên, chỉ nói với sáu người kia: "Đặt tay sau đầu, đứng dậy, dẫn bọn ta lên núi."

Sáu người nơm nớp lo sợ đứng dậy, chậm rãi đi lên núi.

Valhein cất bước đuổi kịp, sáu người còn lại đi theo phía sau Valhein, dè dặt vượt qua năm cái xác không đầu.

Trong mắt Hoth, Lake, .Jimmy và Albert tràn ngập đồng cảm.

Trong mắt Paloma ngoại trừ đồng cảm thì còn một chút tự trách.

Rollon lạnh lùng nhìn một vòng số xác không đầu, trên mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt cũng không hề có chút dao động nào.

Valhein vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn về phía giữa sườn núi.

Trước cửa hang động ở giữa sườn núi vang đầy âm thanh mắng chửi, có người ngồi bệt dưới đất gào khóc, có người đưa tay cầm vũ khí hoặc nông cụ, dáng vẻ muốn xông tới.

Một người cao lớn cường tráng đứng ở trước đám người trưởng thành, ngăn cản nhóm dân bạo loạn kích động.

Dân bạo loạn tiếp tục lớn tiếng chửi mắng, đám người câm cung tên thô sơ có phần do dự.

Người nọ mặc một thân giáp da màu đen rạn nứt đủ chỗ, khiên và mâu ở trên tay cũng đầy lỗ hổng. Hắn để râu quai nón, trên mặt cũng dính một tầng tro bụi nhàn nhạt như những người khác, trong mắt tràn đây mệt mỏi rã rời và bất đắc dĩ.

"Tại sao lại giết bọn ta?" Người đàn ông râu quai nón cao lớn trừng cặp mắt đỏ ngầu, căm tức nhìn Valhein.

"Bởi vì người của ngươi muốn giết ta, hơn nữa bọn họ cũng từng giết người." Con ngươi Valhein lạnh như băng.

"Bọn ta là bất đắc dĩ!"

"Nói cứ như ta thích giết bọn hắn vậy." Valhein nói.

"Các ngươi, vốn có lựa chọn khác." Người đàn ông kia lớn tiếng nói.

Valhein gật đầu, nói: "Bởi vì giết bọn họ nên ta có lựa chọn khác. Ngươi là Jacques đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment