Chương 346: Jacques (2)
Chương 346: Jacques (2)Chương 346: Jacques (2)
Jacques (2)
"Valhein? Thật sự là giọng của Valhein!"
Chỉ thấy vài người từ trong hang động u ám đi ra, vẻ mặt vui sướng, toàn thân bẩn thỉu, chỉ trông tốt hơn nhóm dân bạo loạn ở bên ngoài một chút mà thôi.
“Thật sự là Valhein, mọi người ra đi! Bọn họ hô to vào trong hang.
Tiếp đó, mười mấy bạn học dìu dắt nhau chậm rãi đi ra.
Nháy mắt nhìn thấy nhóm bảy người Valhein thì một vài bạn học đã nghẹn ngào khóc rống.
“Cám ơn, cám ơn các ngươi!"
“Cám ơn Valhein, cám ơn các vị bạn học."
Valhein nhìn lướt qua nhóm bạn học, phát hiện có vài người bị thương nặng, liền nói: "Không cần nói nhiều, mọi người lập tức xuống núi quay về, trên đường sẽ có người đón mọi người. Ở đây sẽ do ta giải quyết."
Trong mắt nhóm học sinh kia không hề có ý chí chiến đấu, cám ơn nhóm Valhein xong liền vừa nhỏ giọng mắng nhóm dân bạo loạn vừa xuống núi, đi về phía Học viện Plato.
Jacques hơi cúi đầu, không nói được một lời.
Nhóm bình dân cách đó không xa sợ hãi nhìn nhóm Valhein.
"Ta không hiểu được, vì sao các ngươi sợ một chiến sĩ Thanh Đồng và quý tộc, nhưng lại không sợ đại ma pháp sư Truyền Kỳ mạnh mẽ." Valhein nói.
"Bậc thầy Plato là người lương thiện, mà Cammonra sẽ giết bọn ta." Jacques bất đắc dĩ nói.
"Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh chính là thiên tính của chúng ta." Valhein thở dài, đứng ngoài cửa hang động nhìn bạn học dưới chân núi.
Ở giữa bầu trời trong xanh và đồng ruộng xám xanh, nhóm bạn học ở trên đường giống như một nhóm dân lưu lạc khác.
"Kế tiếp các ngươi tính làm sao?" Valhein hỏi.
Jacques khẽ vặn vẹo tay, nhưng vẫn không thể giấy ra được.
"Ta không biết, chỉ có thể giống như trước, tìm kiếm cái ăn ở khắp nơi, tiếp tục làm dân lưu lạc, hoặc là dân bạo loạn mà các ngươi nói.' Jacques đã không còn khí thế như lúc mới gặp, giống như một cụ già già nua, mờ mịt nhìn dân lưu lạc ở bên cạnh.
Valhein cũng nhìn sang phía bọn họ, giống như một nhóm người ăn xin cầm vũ khí và nông cụ trong tay.
Khí trời sáng sủa, nhưng thế giới trong mắt bọn họ chỉ là mây đen dày đặc.
Ngay cả trong ánh mắt những đứa nhỏ, cũng đầy mây đen.
"Ngươi biết rõ."
Jacques trầm mặc không nói.
"Ngay từ khi bắt đầu thì ngươi đã biết kết cục của mình. Núi Chiến Thần sẽ không cho phép các ngươi tồn tại, nhiêu nhất là một tháng, bọn họ sẽ phái một chỉ đội ra khỏi thành giết sạch các ngươi, sau đó mang theo đầu các ngươi trở về, tuyên bố rằng mình đã giải quyết được một đám cướp, tiếp nhận sự hoan hô của dân chúng thành Athens. Có điều, các ngươi và đám cướp cũng không có gì khác nhau."
"Bọn ta không phải cướp!" Jacques nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhóm dân lưu lạc kia cũng tỏ ra phẫn nộ, đám nhỏ siết nắm tay, rõ ràng đã đói tới đứng không vững nhưng vẫn muốn lao lên cắn xé Valhein.
Valhein giống như không nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt bọn họ, bắt đầu niệm thần chú.
"Cây sa kê." [còn gọi là cây bánh mi]
"Cây sa kê.
"Cây sa kê..."
Valhein một lèo phóng ra bên ngoài mười ma pháp cây sa kê, mười cây sa kê cao hai mét vững vàng đứng trên sườn núi.
Trên mỗi cây sa kê xanh biếc là mười mấy quả trắng to cỡ 33cm, bởi vì nó là quả sa kê được tạo ra từ ma pháp nên không cần nướng chín cũng tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Đám người vốn tức giận thay đổi biểu cảm rất rõ ràng.
Những đứa bé kia tựa hồ đã quên đi Valhein, chỉ trông mong nhìn những quả sa kê tỏa ra mùi hương của bánh mì.
Có vài đứa nhỏ thậm chí không ngừng lau nước miếng.
Trong ánh mắt của chúng, mây đen đã tan, ánh sao đong đầy.
Valhein nhìn thoáng qua .Jacques, vẻ mặt .Jacques rất phức tạp, lớn tiếng nói: "Hái xuống ăn đi, đó là ma pháp của ma pháp sư đại nhân, không có độc. Loại quả sa kê này chỉ có thể tôn tại mấy tiếng đồng hồ mà thôi, không ăn sẽ hư thối. Cẩn thận một chút, đừng ăn quá nhiều, coi chừng bị nghẹn hoặc quá no đấy..."
Jacques đột nhiên cúi đầu, một câu cũng không nói nên lời, rõ ràng không ăn gì cả nhưng cổ họng lại giống như bị quả sa kê nghẹn lại.
Nhóm dân lưu lạc vẫn không nhúc nhích, nhìn Valhein. "Ăn đi, là cho các ngươi." Giọng của Valhein khôi phục sự ôn hòa bình thường.
Nhóm người trẻ tuổi can đảm bước nhanh tới, tự ngắt một quả rồi nhanh chóng lùi lại phía sau, vừa nhìn chằm chằm Valhein vừa trực tiếp dùng răng gặm cắn.
Valhein vẫn không nhúc nhích.
"Ăn ngon không?" Một đứa bé chép miệng nhỏ giọng hỏi.
"Ăn ngon!" Thiếu niên đột nhiên ngừng lại, sau đó dùng sức tách quả sa kê ra, chia cho người xung quanh.
Vừa nuốt nước miếng vừa chia cho người khác, chính mình cũng không ăn thêm miếng nào nữa.
Sau đó nhóm thiếu niên bắt đầu không ngừng hái trái sa kê đưa cho những người khác, cuối cùng đã hái sạch quả.
Nhóm người ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng có người vì ăn quá gấp mà bị nghẹn hoặc sặc, người bên cạnh vội vàng tới giúp.
"Chú Jacques..." Một cô bé tám tuổi sợ hãi nhút nhát đi tới bên cạnh Jacques, tay câm một quả sa kê cố gắng giơ lên.
Dây thừng ma pháp bung ra.
"Cám ơn bé Nini, con trở lại ăn tiếp đi." Jacques nhận lấy quả sa kê.
Cô bé cười rộ lên, xoay người chạy trở lại chỗ nhóm người.
Jacques nghiêng người đi, đưa lưng về phía nhóm dân lưu lạc, không ngừng chà lau mặt mình.
Hắn không ngờ, lần đầu tiên để tất cả mọi người được ăn no chính là nhờ vào kẻ địch tới tiêu diệt bọn họ.