Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 352 - Chương 353: Tên

Chương 353: Tên Chương 353: TênChương 353: Tên

Tên

"Các ngươi nói rằng các ngươi phẫn nộ, các ngươi đau đớn, các ngươi buồn bã, các ngươi không có chỗ phát tiết, thế nhưng giết người vô tội thì có ích lợi gì? Hành vi của các ngươi giống như sư tử vồ linh dương bị thương và con hổ chộp con nai con vụng về vậy, hoàn toàn là tuân theo bản năng, hoàn toàn là chuyện mà chỉ có súc vật mới làm!"

"Nếu như các ngươi là người, nếu như các ngươi có một chút xíu tính người, các ngươi thật sự phẫn nộ, thật sự đau đớn, thật sự muốn phát tiết, thật sự muốn để người khác biết mình đã gặp phải chuyện gì, thật sự muốn thế giới hiểu mình, như vậy các ngươi sẽ không giống súc vật mà cắn xé nhỏ yếu, mà sẽ là một mặt mà con người cao hơn con thú."

"Cái gì là một mặt mà con người cao hơn con thú, cái gì là một mặt của con người, các ngươi biết không? Các ngươi không biết, nguyên nhân là đầu óc của các ngươi giống như súc vật vậy! Đến đây, nhìn ta, ta nói cho các ngươi biết, cái gì là một mặt của con người."

"Vung dao bổ về phía quý tộc cao cao tại thượng!"

"Quý tộc mới chính là gốc rễ làm các ngươi đau đớn! Mới là mục tiêu làm các ngươi tức giận! Không phải người vô tội nhỏ yếu."

"Biết vì sao các ngươi chỉ dám khi dễ nhỏ yếu không? Biết vì sao ngay cả một cọng lông của quý tộc các ngươi cũng không dám đụng tới không? Bởi vì từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, các ngươi đã bị quý tộc định nghĩa, các ngươi chỉ là súc vật! Chỉ xứng làm súc vật bắt nạt nhỏ yếu."

"Vì sao các ngươi không dám chém về phía quý tộc? Bởi vì bắt đầu từ khi sinh ra, các ngươi đã nhận định rằng mình hẹn mọn hơn quý tộc! Đã nhận định rằng mình chỉ xứng quỳ gối ăn phân trước mặt quý tộc! Đã nhận định rằng mình chỉ là giòi bọ!"

"Vì thế, bây giờ đã biết vì sao Cammonra bắt các ngươi trồng lúa mì mà không trông lúa mạch chưa? Bây giờ đã biết vì sao Cammonra căn bản không nói chuyện trực tiếp với các ngươi chưa? Bây giờ đã biết vì sao các ngươi phải lưu vong như súc vật chưa?"

"Bởi vì ngay từ khi bắt đầu các ngươi đã lựa chọn tiếp nhận định nghĩa quý tộc và bình dân. Ngay từ khi bắt đầu các ngươi đã quỳ dưới đất, từ trước đến giờ chưa từng ngẩng đầu nhìn mắt Cammonra. Các ngươi chẳng thà chết đói, chẳng thà lưu vong, chẳng thà đi giết người vô tội vẫn không dám ngẩng đầu, không dám đứng dậy, không dám ưỡn thẳng lưng chăm chú nhìn vào mắt quý tộc, sau đó nói với bọn họ..."

"Ta không phải súc vật, ta là người!"

Mọi người ngơ ngác nhìn Valhein.

Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống. Nhưng Valhein lại giống như bốc cháy, ánh lửa trên người hắn thắp sáng Athens, thắp sáng Hy Lạp, thắp sáng đêm tối của toàn thế giới.

Trong mắt Hoth tràn đầy tôn kính tối thượng.

Lake nhìn lưng Valhein, đột nhiên hiểu được có lẽ mình đã sai rồi.

Nước mắt trong mắt Paloma lưng tròng nhộn nhạo, nhưng nàng lại mỉm cười rất vui vẻ.

Jacques chậm rãi ưỡn ngực, cố hết sức nắm chặt trường mâu, trong mắt cũng phừng lên ngọn lửa tương tự.

Âm thanh của Valhein lần thứ hai vang lên.

"Trên thực tế, trên thế giới này có một vài người không tính là quý tộc cũng không tính là bình dân, khoảng cách của bọn họ với quý tộc rất xa, rất nhiêu quý tộc cũng chủ động cách xa bọn họ. Ở trong lòng quý tộc, khoảng cách với bọn họ còn xa xôi hơn cả bình dân. Những người này là ma pháp sư.”

"Ma pháp sư trông giống như bình dân, bọn họ bị quý tộc công kích, bị chiến sĩ nói xấu, cũng từng giống như con chuột bị đàn áp. Thậm chí ngay cả vị Thân ma pháp mà bọn họ sùng bái lúc ban đầu cũng từ bỏ tín đồ mặt đất, chỉ lan truyền sức mạnh ở Minh Giới và Địa Ngục. Thế nhưng, ma pháp sư có cúi đầu không? Không bao giời"

"Tất cả ma pháp sư vẫn cố gắng, nghĩ hết tất cả biện pháp để bản thân mạnh mẽ hơn, mãi cho đến một ngày, một bậc thây Truyền Kỳ tên là Sokrates không tiếp tục ẩn giấu sức mạnh nữa mà đột phá Anh Hùng, lên thẳng Bán Thần, cuối cùng lấy sức một mình mình chém giết Tân Thần. Khoảnh khắc Thần linh ngã xuống, mỗi quý tộc đều nhìn thấy huyết quang trên bầu trời, cũng nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết trong trời đất."

"Đó là huân chương của Sokrates."

"Từ đó về sau, địa vị của ma pháp sư hoàn toàn thay đổi. Như vậy, ma pháp sư và bình dân khác biệt ở đâu?”

Valhein nhìn tất cả dân lưu lạc.

Có dân lưu lạc với ánh mắt mê man, có người vẫn còn chìm trong phẫn nộ như trước, có người tràn đầy mong chờ.

Valhein chỉ vê hướng thành Athens, chậm rãi nói: "Bởi vì, mặc dù hai bên đều xa xôi như nhau, nhưng ma pháp sư đã để quý tộc thấy được ánh sáng trên người mình."

Rất nhiều dân lưu lạc vẫn đầy nghi hoặc khó hiểu như trước.

"Ta biết bây giờ các ngươi vẫn chưa hiểu, không sao, ta sẽ cho các ngươi lựa chọn mới." Valhein lộ ra nụ cười ôn hòa.

Jacques nheo mắt, nụ cười này, vừa nãy đã thấy qua.

"Sự lựa chọn này có thể làm các ngươi rửa đi ác danh dân bạo loạn, thậm chí rửa sạch cái tên băng cướp bẩn thỉu, cuối cùng, có thể để các ngươi đường đường chính chính trở thành người Hy Lạp, để người đời sau vĩnh viễn nhớ kỹ, ở Hy Lạp, ở Athens, ở trấn Grey River, có bốn mươi bốn nghĩa sĩ đã từng vì phản kháng quý tộc mà tộc ra một chuyện kinh thiên động địa!
Bình Luận (0)
Comment