Chương 352: Định nghĩa (2)
Chương 352: Định nghĩa (2)Chương 352: Định nghĩa (2)
Định nghĩa (2)
Trong mắt của tất cả nhóm dân lưu lạc toát ra đau thương nồng đậm.
"Các ngươi cho rằng đó là đáng sợ nhất à? Không. Đáng sợ hơn là con cái của bình dân, một khi phát hiện mình đời đời đều là bình dân thì sẽ hoàn toàn từ bỏ chống lại, hoàn toàn từ bỏ tiến tới, không cảm xúc giống như cái xác không hồn, máy móc giống như con rối máy móc, trung thành và tận tâm như súc vật mà làm việc cho quý tộc. Các ngươi vì sống sót mà thoát khỏi trấn Grey River, nhưng đời sau mười mấy đời sau, con cháu của các ngươi, cho dù chết đói cũng sẽ không rời khỏi trấn Grey River một bước. Bởi vì bọn họ đã triệt để tiếp nhận định nghĩa mà quý tộc đặt cho bọn họ: súc vật hai chân của trấn Grey River.'
Cơ thể của nhóm dân lưu lạc run rẩy.
"Các ngươi cho rằng đây là điều đáng sợ nhất sao? Không! Đáng sợ hơn là, quý tộc đời đầu hoàn thành hành động vĩ đại, ba thế hệ quý tộc tiếp theo gia tăng khoảng cách, vậy những quý tộc đời sau thì sao? Bọn họ rốt cuộc nghĩ như thế nào? Các ngươi biết Cammonra nghĩ thế nào không? Hắn căn bản không xem mình là người, chỉ xem mình là một dạng quý tộc giống như thần linh, là chân chính xem các ngươi là heo chó, xem các ngươi là dê bò, xem các ngươi là súc vật! Sau đó, chính là súc vật trồng lúa mì không tốt! Về sau nữa là súc vật bị đóng trên cọc gỗ! Hiện giờ là súc vật đang chạy trốn loanh quanh! Cuối cùng là súc vật để bọn họ kiếm công!"
"Các ngươi chính là một đám súc vật bị đuổi ra khỏi nhà, một đám súc vật bị giết sạch người thân, một đám súc vật gần như bị chết đói, một đám súc vật hai chân cho dù bị đối xử như vậy cũng không dám chạm vào Cammonral"
Jacques gần như không thể cầm nổi trường mâu trong tay, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa...'
Lúc này rất nhiều dân lưu lạc đã khóc không thành tiếng, thậm chí ngồi bệt xuống, mất đi sức để đứng.
"Đừng nói nữa...'
'Đừng nói nữa...'
Rất nhiều người khóc lóc cầu xin.
Ba người bạn ngồi cùng bàn yên lặng chảy nước mắt.
Thì ra không chỉ chính mình, mỗi người của thế giới này đều đang ở trong nham thạch nóng chảy.
Qua một hồi lâu, Valhein mới tiếp tục mở miệng nói. "Nhân loại chỉ có một loại quý tộc và hai loại bình dân thôi sao? Không!"
"Ta đã đọc qua rất nhiều quyển sách, phát hiện còn một loại người nữa, đó chính là người trong mắt không có quý tộc, cũng không có bình dân, chỉ xem mình là người. Người như vậy sẽ không bị quý tộc định nghĩa, không bị thân phận bình dân hạn chế, không bị gia đình quý tộc ảnh hưởng, cũng không bị gia đình bình dân phá hủy. Người như thế sẽ tự quyết định cuộc đời của mình, tự truy tìm giá trị và ý nghĩa của mình!"
"Mỗi vị vĩ nhân và hiền triết trong lịch sử, không quản là quý tộc hay bình dân thì trước tiên đều thoát khỏi trói buộc của quý tộc, thoát khỏi định nghĩa mà người khác dành cho mình, thoát khỏi định nghĩa dành cho mình trong quá khứ!"
"Bọn họ, trước chống lại quá khứ, sau đó thành Truyền Kỳ, thành Anh Hùng!"
"Hiện giờ, các ngươi bị Cammonra định nghĩa là dòi bọ, phân và nước tiểu, kẻ lười biếng, dân bạo loạn, giặc cướp, súc vật có thể tùy tiện chém giết, các ngươi có chấp nhận hay không?”
"Không chấp nhận!"
"Bọn ta không phải!"
"Bọn ta không phải!"
Đông đảo dân lưu lạc gào khóc kêu to.
"Không, các ngươi chính là giòi bọ! Chính là dân bạo loạn! Chính là giặc cướp! Chính là súc vật! Chính là rác rưởi!"
Valhein khinh miệt nhìn nhóm dân lưu lạc, không chút che giấu sự khinh thường trong lòng.
Nhóm dân lưu lạc phẫn nộ nhìn Valhein, đồng thời cũng tràn đầy thất vọng.
Vốn tưởng, Valhein là người hiểu mình.
Thì ra, hắn cũng giống như quý tộc.
"Các ngươi cho rằng ta sẽ ca ngợi các ngươi, cổ vũ các ngươi, thừa nhận các ngươi sao? Đừng có đùa! Các ngươi, từ đầu tới cuối đều bị quý tộc định nghĩa trong phạm vi súc vật, không ngừng đổi tới đổi lui, so với đám súc vật trong trấn, điểm khác biệt lớn nhất chính là các ngươi là súc vật dám rời khỏi trấn."
"Ngươi đừng có sỉ nhục bọn ta như thết"
Ngươi câm miệng đi!"
"Bọn ta là anh hùng! Bọn ta đang phản kháng quý tộc!"
“Đúng vậy, bọn ta là nghĩa sĩ!"
Valhein cười khẩy nói: "Nghĩa sĩ? Anh hùng? Phản kháng quý tộc? Vậy các ngươi nói cho ta biết, người tá điên vì bảo vệ kho lúa của mình mà đã bị các ngươi phanh thây ở làng Kahn là vị anh hùng nào giết chết? Vợ và đứa con lớn của hắn là nghĩa sĩ nào giết chết? Đứa con gái mới sinh mấy tháng của hắn lại là vị nghĩa sĩ nào ném vào đống lửa thiêu chết? Nói đi! Nói cho ta biết đi!"
Nhóm dân lưu lạc lặng ngắt như tờ.
Jacques cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
"Nghĩa sĩ? Anh hùng? Các ngươi vừa làm thịt dê nướng vừa nhìn nhìn người chăn dê nhảy xuống sông tự sát là chuyện mà nghĩa sĩ có thể làm sao, hay là chuyện anh hùng sẽ làm? Các ngươi bỏ qua nhà quý tộc, cướp đoạt lương thực của dân chúng nghèo khổ rồi xưng mình là nghĩa sĩ hay anh hùng?”
Tất cả dân lưu lạc cúi đầu.
"Chỉ có súc vật mới có thể vung dao kiếm chém về phía trẻ nhỏ; chỉ có súc vật mới chém giết bình dân vô tội; chỉ có súc vật mới dùng đủ cái cớ để giết người vô tội!"