Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 358: Nhấm Nuốt

Chương 358: Nhấm nuốt Chương 358: Nhấm nuốtChương 358: Nhấm nuốt

Nhấm nuốt

Năm chiến sĩ Hắc Thiết cũng không dám gây sự, tiếp tục bị động phòng thủ.

Trong khoảng thời gian ngắn hai bên giằng co căng thẳng.

Cammonra giơ một thanh chiến mâu thần lực đâm loạn, cho dù hắn đã không chiến đấu nhiều năm, toàn bộ nhờ sức mạnh huyết mạch để thăng cấp nhưng dù sao cũng có thần lực Thanh Đồng, mỗi lân đâm một phát vẫn có thể làm đám người phải tránh né, ngay cả Jacques cũng không dám đối chọi chính diện.

Khác với lúc đầu, Cammonra đột nhiên im lặng không nói gì, thỉnh thoảng lại nhìn bầu trời ngoài cửa lớn.

"Xem ra hắn đang chờ cứu binh, Địa Ngạo Thiên, giải quyết năm chiến sĩ Hắc Thiết, đừng chủ động ra tay với Cammonra, đương nhiên nếu như hắn dám chủ động tấn công ngươi thì ngươi có thể phản kích." Âm thanh của Valhein vừa vặn để Cammonra nghe thấy.

"Ngươi..." Cammonra nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn định kéo dài thời gian, chờ người khác phát hiện rôi báo tin vê Athens, không ngờ lại bị Valhein phát hiện.

Địa Ngạo Thiên lập tức chui tới chui lui trong đám người, giống như con cáo nhỏ chui vào tiên tuyến, sau đó lấy một địch năm.

Trong khoảng sân rộng rãi, Địa Ngạo Thiên là thế yếu, nhưng địa thế chật hẹp như đại sảnh này thì giống như chiến trường thuận lợi của hắn.

Chỉ chốc lát sau, dưới sự trợ giúp của Địa Ngạo Thiên, .Jacques dẫn dắt dân lưu lạc giết chết năm chiến sĩ Hắc Thiết.

Cammonra thấy chỉ còn lại một mình mình thì hoảng sợ, vừa cầm chiến mâu quơ quào lung tung vừa mang theo tiếng khóc nức nở hét to: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Ta là người gia tộc Truyền Kỳ, các ngươi giết ta thì nhất định sẽ bị phán tử hình! Gia tộc của ta nhất định sẽ giết các ngươi! Đám dân đen các ngươi không thể giết ta, ta là quý tộc cao quý! Ta là Cammonra, sao có thể chết trong tay đám người nghèo khổ bọn ngươi chứ! Đừng tới đây! Đừng tới đây! Cha ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi..."

Cammonra mắng càng ác, căm hận trong mắt nhóm dân lưu lạc lại càng sâu hơn.

Lúc ban đầu bọn họ vẫn còn sợ Cammorra, sợ gia tộc Truyền Kỳ, sợ chết, nhưng Cammonra càng mắng chửi thì bọn họ đột nhiên hiểu được.

Dù sao cũng sẽ bị quý tộc giết chết, có gì phải sợ nữa chứ?

Lúc này, bọn họ đột nhiên hiểu được lời Valhein nói.

Cammonra này không phải kẻ ngu si, biết dùng tiền để mua người, thế nhưng lúc này đây hắn vẫn mắng bình dân là dân đen, không hề cảm thấy có gì không đúng, cũng không hê cảm thấy mình sẽ làm nhóm 'dân đen này phẫn nộ hơn.

Giống như những gì Valhein nói, hậu duệ của quý tộc đã hoàn toàn tin vào định nghĩa của mình.

Quý tộc, từ sâu trong linh hôn đã xem bình dân là súc vật.

"Giết hắn đi!" Một người hô to.

"Giết hắn đi!" Nhiêu hơn cùng hô to.

"Giết hắn đi!" Mọi người cùng hô to, bao gồm cả những người bị thương nặng nằm ở dưới đất.

"Giết hắn đi!"

Nhóm dân lưu lạc không thể kiềm chế được nữa, mỗi người đều hung hãn không sợ chết, mãnh liệt tấn công.

Đột nhiên, Jacques nắm chặt chiến mâu của Cammonra.

"Giết hắn đi!" Tiếng rống giận của Jacques phá tan nóc nhà.

"Giết hắn đi!" Dân lưu lạc có vũ khí chen nhau ùa lên, tất cả vũ khí cùng tấn công về phía Cammorra.

Quanh người Cammonra có thần lực Thanh Đồng hộ thể, nhưng gương mặt yếu ớt thì không ngừng bị tấn công, mắt bị đâm trúng, hắn kêu thảm ném vũ khí, theo bản năng dùng tay che mắt, tinh thân không ổn định, thần lực mất đi sự khống chế.

Ánh sáng màu vàng xanh nhàn nhạt biến mất khỏi người hắn.

Phập phập phập...

Vũ khí rậm rạp chi chít rơi vào người Cammonra, giống như ngàn vạn con dao băm lên người một con gà.

"Cứu mạng, cứu mạng, ta sai rồi, ta..."

Chỉ vài giây sau, cơ thể Cammonra đã bị băm nát, hoàn toàn tắt thở.

Nhóm dân lưu lạc vẫn chưa hết giận, kéo xác Cammorra ra giữa đại sảnh, tiếp tục vung vũ khí đâm chém, thậm chí có vài người còn vốc thịt nát của Cammonra, vừa nhét vào miệng nhấm nuốt vừa chảy nước mắt.

Nhóm người nhấm nuốt một hồi thì bị mùi máu tươi kích thích nôn mửa, sau đó lại tiếp tục vốc thịt trên người Cammorra, tiếp tục nhấm nuốt, lại tiếp tục nôn.

Không ai ngăn cản.

Những người đó, đều là người bởi vì Cammonra mà mất đi tất cả người thân.

Cuối cùng, mọi người nhìn xác Cammonra. Giống như tấm thảm đỏ thối rữa trải trên mặt đất.

"Ha ha ha ha...' Một người đột nhiên ngồi ngay đó, lớn tiếng cười ha hả, nước mắt không thể kiềm được chảy ra ngoài.

"Súc vật! Súc vật..." Một vài dân lưu lạc vừa mắng vừa khóc.

"Con của ta, nếu không phải Cammorra thì sao con lại phải chết đói chứ..."

"Vợ của ta..."

Trong đại sảnh vang vọng tiếng khóc của nhóm dân lưu lạc.

Không có người nào vui vẻ vì thắng lợi.

Thắng lợi này, tới quá muộn.

Trong đại sảnh ngổn ngang thi thể, vũ khí vỡ nát rơi tứ tung, khắp mặt đất và vách tưởng toàn là vết máu sậm nửa khô nửa ướt.

Gió đêm gào thét giống như mang theo tiếng gào khóc mong manh.

Hai hàng pho tượng tổ tiên ở hai bên, vết máu chậm rãi đọng lại.

Ba thần lùn lửa đứng ở cửa đại sảnh.

Valhein đột nhiên quay đầu lại, nhìn căn phòng ở bên cạnh, nhóm tôi tớ nô lệ đang run rẩy trốn ở bên trong.

"Valhein đại nhân, cám ơn ngài." Jacques đi tới trước cửa, hai tay trống trơn, toàn thân đẫm máu.

Có máu của kẻ địch, cũng có máu của mình.

Trên mặt hắn không sạch sẽ, cũng bị máu loãng gột rửa.

Hắn đang cười, cười rất vui vẻ.

Valhein chỉ nhìn thấy nụ cười đó trên mặt đám trẻ con.
Bình Luận (0)
Comment