Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 358 - Chương 359: Nhấm Nuốt (2)

Chương 359: Nhấm nuốt (2) Chương 359: Nhấm nuốt (2)Chương 359: Nhấm nuốt (2)

Nhấm nuốt (2)

"Tay của ta rất sạch sẽ, nhưng ta lại không thể quản tốt bọn họ, xin lỗi." Jacques thu lại nụ cười, đưa tay chạm vào phần tóc bị máu dính bết lại, nhẹ nhàng gỡ ra.

"Ngươi không hề có lỗi với bất kỳ ai." Valhein nói.

Jacques thở dài, nói: "Khi đó ta muốn nói đạo lý với Cammonra, không ngờ lại dẫn tới chiến đấu, bị ép rời đi. Càng không ngờ Cammonra lại không có chút tinh thân quý tộc nào... không, là không có chút nhân tính nào, hắn lại phái người bắt vợ của ta, giết chết nàng, cũng đóng lên cây cột ngoài trấn. Ta thừa dịp đêm tối lén mang xác nàng đi, chôn cất. Khi đó con gái Julie của ta đang ở nhà bác con bé ở thành Athens, ta chuẩn bị đi tìm dulie thì phát hiện mình đã bị phát lệnh truy nã ở thành Athens, phải rời xa nơi đó."

"Sau đó, ta nhờ bạn gửi tin cho .Julie, bảo con bé phải tự cẩn thận chăm sóc chính mình, chờ ta có cơ hội sẽ vê đón con bé. Có điều ta nghi là Cammonra đã tìm tới bác con bé, dulie cũng trốn không thoát. Ta vẫn chưa thể liên lạc với Julie. Ta không phải một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt, ta hi vọng nếu có thể thì ngươi hãy tìm con bé, gửi nuôi con bé cho một người tốt bụng. Đây là chuyện cầu xin cuối cùng của ta."

Ánh mắt Jacques hiền hòa không gì sánh bằng.

"Cho ta một món đồ có liên quan tới con gái ngươi, nếu không có thì cho ta một giọt máu của ngươi, ta sẽ nhờ bậc thầy trong học viện tìm kiếm tung tích .Julie. Mặt khác, nói cho ta biết địa chỉ của bác cô bé." Valhein lấy ra sách ma pháp.

"Ta có con cá nhỏ mà con bé bện." Jacques vừa nói vừa lấy ra một cái bao vải nhỏ, mở tầng vải rách, lộ ra con cá nhỏ bằng lá cỏ ở bên trong.

Nháy mắt nhìn thấy con cá nhỏ được bện bằng cỏ, khóe miệng .Jacques nhếch lên nụ cười, sau đó cẩn thận gói kỹ ba tầng, dùng hai tay đưa cho Valhein.

"Nó rất dễ hỏng." Jacques nói.

"Yên tâm, ta sẽ giữ nó thật tốt." Valhein nói, nhận bọc vải cất vào trong dây lưng.

Tiếp đó .Jacques nói địa chỉ của bác .Julie, Valhein ghi lại trên sách ma pháp của mình.

"Nếu gặp được Julie, ngươi hãy nói với con bé, ta đã ra biển tìm kiếm kho báu, chờ con bé trưởng thành thì ta nhất định sẽ mang ốc biển trắng tinh trở vê, tặng cho con bé làm quà trưởng thành. Có điều ta muốn xin lỗi con bé, trước khi con bé trưởng thành không có cách nào kể chuyện xưa cho con bé nghe trước khi ngủ nữa, cũng không có cách nào giúp con bé chải đầu, cũng không có cách nào làm món cháo cá mà con bé yêu thích, cũng không..."

Jacques nghiêng đầu, cổ họng nghẹn lại, không tiếp tục nói nữa.

Valhein lẳng lặng đứng đó. Qua một hồi lâu, Jacques ngẩng đầu, hỏi: "Tiếp theo, ngài muốn làm gì?"

Valhein hít sâu một hơi, nhìn vào trong đại sảnh, nhìn từng người dân lưu lạc, không bỏ sót người nào.

Đã có bốn người dân lưu lạc nằm dưới đất, từ từ nhắm mắt lại, không thể đứng dậy nữa.

"Chiến đấu đã kết thúc, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc." Âm thanh của Valhein vang lên.

Nhóm dân lưu lạc đồng loạt quay đầu, nhìn sang Valhein.

Ánh mắt của bọn họ, đặc biệt phức tạp.

"Các ngươi dùng máu tội ác của quý tộc rửa sạch thân phận mà quý tộc định nghĩa cho các ngươi. Từ giờ trở đi, các ngươi không không phải súc vật, không phải dân bạo loạn, không phải giặc cướp, không phải heo chó trâu ngựa, các ngươi phá tan lông giam của quý tộc, là chiến sĩ, là người, là người chân chân chính chính. Ta xin cúi chào với các ngươi."

Valhein nói xong thì khom người chín mươi độ.

Mỗi người đều lộ ra nụ cười xán lạn, mặc dù trong mắt dâng trào nước mắt.

Bọn họ mỉm cười nhìn Valhein, nhìn người đã để mình không còn là súc vật nữa.

Nháy mắt Valhein cúi người, mỗi người đều cảm thấy vinh quang to lớn dâng lên, trong lòng có cảm giác thành tựu và tự hào mà trước nay chưa từng có.

Thì ra, đây chính là cảm giác được tôn trọng sao?

Thật sự rất tốt.

Thì ra, bọn họ cũng có thể được tôn trọng.

Bọn họ cười, nước mắt lắng lặng trào ra.

Valhein đứng dậy, mở sách ma pháp, giơ trang sách viết đây ắp bốn mươi bốn cái tên vê phía đại sảnh.

"Cái tên của mỗi người các ngươi đều ở nơi này. Mà ta, sau khi trở về sẽ viết một vở hí kịch có tên là Jacques, mỗi người các ngươi đều sẽ xuất hiện trong vở hí kịch này. Một người cũng không thiếu." Trên mặt Valhein là nụ cười mỉm thản nhiên.

Mọi người nhìn những ký tự không quen biết nhưng chính là những cái tên quen thuộc trên trang sách ma pháp sáng ngời, lại càng cười vui sướng hơn.

"Trải qua trận chiến này, các ngươi cũng đã hiểu được những lời mà ta đã nói trước đó. Khi Cammonra dùng tiền tài dụ dỗ, hắn dùng hám lợi để định nghĩa các ngươi, các ngươi không chịu khuất phục thì sẽ đột phá được định nghĩa này. Khi Cammonra biểu lộ gia thế, hắn dùng nhỏ yếu để định nghĩa các ngươi, các ngươi không cúi đầu, đột phá định nghĩa này. Khi Cammonra dùng cái chết để uy hiếp, hắn dùng nhát gan để định nghĩa các ngươi, các ngươi không ngừng tay lại, đột phá định nghĩ này." Bọn họ tiếp tục cười, cho dù có người có máu chậm rãi tràn ra từ khóe miệng.

"Hắn định nghĩa các ngươi là dân phản loạn, định nghĩa là giặc cướp, định nghĩa là súc vật hai chân, thế nhưng các ngươi đã đáp trả lại, giãm nát những định nghĩa mà hắn áp đặt cho các ngươi, sau đó thể hiện sức mạnh của các ngươi, tinh thần của các ngươi, ý chí của các ngươi. Cuối cùng, các ngươi đã thành công đổi mới định nghĩa của Cammonra, hắn không chỉ là một quý tộc kiêu ngạo, tự đại và đê hèn, hắn còn chính là một người không có năng lực, nhát gan và hèn yếu. Các ngươi, đầu tiên là chiến thắng chính mình, sau đó là chiến thắng Cammonra, chiến thắng quý tộc."
Bình Luận (0)
Comment