Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 359 - Chương 360: Ngọn Lửa Ở Trấn Grey River

Chương 360: Ngọn lửa ở trấn Grey River Chương 360: Ngọn lửa ở trấn Grey RiverChương 360: Ngọn lửa ở trấn Grey River

Ngọn lửa ở trấn Grey River

"Các ngươi, đã chiến thắng được kẻ địch lớn nhất, là chính mình."

"Từ giờ trở đi, trong mắt của các ngươi, không còn quý tộc và bình dân, chỉ có người!"

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cố hết sức để lan truyền câu chuyện của các ngươi, để càng nhiều bình dân hiểu ra được, mình là người, cũng làm càng nhiều quý tộc hiểu ra được, mình là người.ˆ

"Các ngươi sẽ cổ vũ càng nhiều người hơn thoát khỏi áp đặt định nghĩa của mình, định nghĩa của nhóm quý tộc, những định nghĩa về những kẻ độc ác, những định nghĩa về kẻ địch, định nghĩa về người nhà, định nghĩa về những người bạn học kia, định nghĩa về xã hội này, tất cả những định nghĩa tiêu cực, không tốt. Thậm chí, thoát khỏi định nghĩa mà chính mình đã đặt ra trong quá khứ.”

"Khi đó, các ngươi không chỉ là người, mà còn là người chỉ đường, là người đi trước, là người cổ vũ, là người vĩ đại, là anh hùng! Làm cho càng nhiều người hơn, tìm được định nghĩa tốt đẹp hơn vê chính mình."

Người trong đại sảnh lại càng cười không ngừng, nước mắt cũng không ngừng rơi.

“Ta, xin cúi chào với các ngươi."

Valhein lần thứ hai khom người."

Cơ thể thẳng tắp, biểu cảm của Valhein dần dần trở nên lạnh lùng hơn.

"Máu của quý tộc rửa đi định nghĩa của các ngươi, nhưng không rửa sạch được tội lỗi trên người các ngươi."

Nụ cười của tất cả mọi người đông cứng lại, chậm rãi biến mất.

"Hiện giờ, có lẽ các ngươi đã hiểu được vì sao ta bảo .Jacques chọn các ngươi. Trên tay mỗi người chúng ta đều dính đầy máu người vô tội. Trong lòng mỗi chúng ta đều ẩn giấu một con thú dữ từng ăn thịt người. Dưới chân mỗi chúng ta đều là con đường nhuốm máu. Vì thế, các ngươi không thể rời khỏi đại sảnh này."

Jacques nhìn nhóm chiến hữu, vốn tưởng rằng lúc này đây bọn họ sẽ phẫn nộ, sẽ tuyệt vọng, sẽ quát mắng, nhưng không có.

Mọi người đều đặc biệt yên tĩnh, thậm chí còn có người mỉm cười, giống như nhận được giải thoát.

"Ta thường nghe một câu nói, khi tuyết lở thì không có một bông tuyết vào vô tội. Đúng vậy, bản thân những lời này không sai, nhưng người nói ra lời này lại thường ranh mãnh giấu đi chuyện quan trọng nhất, là ai đã gây ra trận tuyết lở đó? Có ai càng tội lỗi hơn tất cả bông tuyết cộng lại hay không? Các ngươi không vô tội, nhưng trong trận tuyết lở ở trấn Grey River, các ngươi đã giải quyết kẻ đầu sỏ gây ra trận tuyết lở, tránh được trận tuyết lở kế tiếp."

"Trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều đang xảy ra tuyết lở, liên miên không dứt, chưa bao giờ ngừng cả."

"Phương pháp ngăn cản tuyết lở của ma pháp sư, chính là để quý tộc nhịn thấy hào quang của bọn họ, như vậy, các ngươi bị định nghĩa là bình dân, phá bỏ định nghĩa chính là có được hào quang, kế tiếp, chính là để quý tộc nhìn thấy."

"Ta vốn cho rằng, nhóm lên ngọn lửa ở cổng lớn thành Athens, để quý tộc ở gần đó nhìn thấy, để ngọn lửa thiêu đốt da bọn chúng, để thanh kiếm sắc bén đâm thủng trái tim bọn chúng, chỉ khi gân gũi cảm nhận được đau đớn, bọn chúng mới thấy được ánh sáng của các ngươi."

"Nhưng tiếc là, đi tới đây, đã là cực hạn của các ngươi."

Valhein nhìn bọn họ, trong mắt của bọn họ, lưu chuyển yếu ớt và không còn sức lực nữa.

Cho dù là Jacques thì cũng không dám nhìn thẳng vào thành Athens.

Giết chết Cammonra đã là cực hạn của bọn họ.

Có lẽ, sau này sẽ có người lựa chọn thích hợp hơn. Valhein nói.

"Kế tiếp, ta sẽ châm lửa nơi này, để thành Athens nhìn thấy ngọn lửa của trấn Grey River."

"Nhìn thấy ngọn lửa thiêu cháy quý tộc."

"Nhìn thấy ngọn lửa của bốn mươi bốn người các ngươi."

"Nhìn thấy ngọn lửa đột phá định nghĩa."

"Ta, xin gửi tới các ngươi lời xin lỗi."

Valhein lần thứ ba cúi người.

Người trong đại sảnh nhìn Valhein, không có phẫn nộ, không có sợ hãi, không có mê man.

Trong ánh mắt của bọn họ, tràn đầy biết ơn.

Jacques đứng ở giữa đại sảnh, giơ chân giãm lên đầu Cammonra.

"Tất cả mọi người qua đây, chúng ta đứng chung một chỗ." Mặt .Jacques hướng ra ngoài cửa, hướng về phía Valhein, hướng về phía trời và đất.

Những người còn lại thì kéo thi thể của chiến hữu, hoặc dìu bằng hữu, hoặc chậm rãi bò qua.

Cuối cùng, bốn mươi bốn người, hoặc nằm dưới đất, hoặc ngồi, hoặc dìu nhau đứng thẳng. Bọn họ chặt chẽ đứng cùng một chỗ.

Bọn họ ở trên thi thể Cammonra, trong vũng máu, cùng nhìn Valhein.

Bọn họ mỉm cười.

Trên người bọn họ có áo rách, có bụi bặm, có vết bẩn, có vết máu.

Không có nước mắt.

Ánh mắt của bọn họ phảng phất như đang hát vang.

"Ta không phải một người chồng tốt, cũng không phải một người cha tốt, nhưng ngày hôm nay, cám ơn ngươi để ta biết, cả đời này nên làm gì có ý nghĩa nhất. Ta không phải súc vật, ta là Jacques.'

"Cám ơn ngươi không để đầu của bọn ta treo trên cọc gỗ. Ta không phải dê hai chân, ta là Howson."

"Cám ơn ngươi không để bọn ta quỳ rạp dưới thành Athens. Ta không phải giặc cướp, ta là Taylor.'

"Cám ơn ngươi đã nhớ kỹ tên ta. Ta không phải tên côn đồ, ta là Doris."...

Trong đại sảnh, dưới ánh sáng của ngọn đèn ma pháp, màn che màu tím, tường màu trắng và mặt đất màu máu, trong thế giới được tạo thành từ chúng, nhóm người quần áo lam lũ đẫm máu kia nói cám ơn, nói lên cái tên của mình.

Valhein lấy cửa làm khung tranh, khắc ghi hình ảnh của bức tranh này vào trong đầu.

"Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ gặp nhau trong hí gặp." Jacques nắm lấy mũi mâu nhọn, đâm mạnh vào cổ họng mình.
Bình Luận (0)
Comment