Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 375 - Chương 376: Chuẩn Bị Thay Đổi

Chương 376: Chuẩn bị thay đổi Chương 376: Chuẩn bị thay đổiChương 376: Chuẩn bị thay đổi

Chuẩn bị thay đổi

"Bắt đầu từ ngày đó, ta liền chìm vào hối hận vô tận. Ta bắt đầu căm hận chính mình, hận mình sao lại hèn yếu như vậy, sao mình lại nhát gan như vậy. Nếu như khi đó ta la lên, nếu như khi đó ta vừa chạy vừa kêu gào, đám người kia nhất định sẽ bị dọa chạy mất, ta cũng sẽ cứu được cha mình. Nhưng ta đã không làm vậy, là ta đã giết cha."

Lake lắng lặng nhìn xa xăm, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Valhein há to miệng, muốn nói chuyện này không thể trách Lake được, mỗi người đều có chuyện mà mình không thể làm, đều có lúc mất đi khống chế, cho dù lần đó hắn cứu được cha mình thì vẫn có khả năng có lần thứ hai...

Valhein đột nhiên hiểu được, mình không thể nói như vậy.

Lake vừa lau nước mắt, vừa nói: "Từ đó về sau, ta đã thề rằng mình không được lùi bước nữa, không thể giống như hại chết cha mà hại chết người khác. Vì vậy ta cố gắng làm công, cố gắng nuôi sống em gái. Vì thế khi đám côn đồ xuất hiện, ta đã bất chấp hậu quả mà giết chúng. Vì thế ta tình nguyện giúp Perus, chỉ là sau đó hắn đã chủ động từ bỏ chính mình. Vì thế ta tình nguyện giúp Hoth, vì thế ta tình nguyện giúp ngươi khi ngươi bị oan uổng, vì thế ta ở trường không sợ. . quý tộc, vì thế khi biết có người muốn hại ngươi ở vị diện thần lực, trong lòng ta đã trải qua vô số lần đấu tranh, cuối cùng vẫn chọn lựa theo dõi bọn họ giúp đỡ ngươi."

Valhein vỗ vỗ vai Lake, nói: "Ta đặc biệt cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi, có lẽ ta đã bị đánh lén chết rồi."

"Không, phải là ta cám ơn ngươi. Sau tất cả những gì đã trải qua ở trấn Grey River hôm qua, ta đã mơ hồ hiểu được tương lai mình muốn gì. Hôm nay lại xem dàn ý .Jacques của ngươi, ta đột nhiên phát hiện ta vẫn luôn sống trong cống ngầm, ta vẫn luôn sống trong đêm tối, thế nhưng, ngươi đã làm ta biết được, ta có thể ngắm nhìn bầu trời, ta nhất định có thể nhìn thấy ban ngày!"

Lake vừa nói vừa lau nước mắt.

Valhein thở dài, khó trách Lake lại thích .Jacques, khó trách hắn vẫn luôn căm hận quý tộc, thì ra cha mẹ hắn đều chết trong tay quý tộc.

"Ta sẽ không giỏi an ủi, ta chỉ có thể nói, tiếp tục cố gắng, nỗ lực tìm ra con đường, trong tương lai thành lập một thế giới thuộc về mình!" Valhein ôn hòa nhìn Lake.

Lake gật mạnh đầu, nói: "Ngươi yên tâm, ta vốn vẫn luôn mơ mơ màng màng, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, xem qua Jacques của ngươi, ta sẽ thay đổi! Giống như ngươi nói vậy, nếu ta muốn leo lên dãy núi xa thì hiện giờ ta phải tìm đường đi tới dãy núi, chứ không phải đấu đá với những hòn đá dưới chân!" "Như vậy thì tốt, tất tốt!" Valhein thâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc từ phía tây con đường Sokrates xuất hiện.

Rollon một thân áo giáp màu đen, tay trái câm kiếm, tay phải cầm chiến mâu, bước chân trầm ổn đi tới phía này. Ánh sáng mặt trời vẩy lên mái tóc nâu sãm, ánh mắt của hắn vẫn là một màu đậm đến nhìn không ra u buồn như thế.

Ánh mắt liếc nhìn qua, vẻ mặt Lake đột nhiên xuất hiện chút biến hóa rất nhỏ, vì thế Valhein quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lake rất bình tĩnh.

Có lẽ mình đã nhìn nhâm rồi.

"Rollon, đi ăn cơm sao lại mang theo vũ khí vậy? Mới vừa thi xong, nghỉ ngơi vài ngày đi." Valhein nói.

"Không thành Thánh Vực, vĩnh viễn không nghỉ ngơi!" Rollon nghiêm mặt nói.

Valhein sửng sốt, cảm giác Rollon hôm nay cũng có chút không đúng lắm.

"Đi thôi, chúng ta tới cạnh xe ngựa nói chuyện, nếu lười đứng thì có thể vào trong xe nói." Valhein vừa nói vừa đi tới chỗ xe ngựa.

Lake và Rollon gật đầu, theo Valhein đi tới trước.

Lake đi ở sau cùng, đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn về phía hông Rollon.

Nơi ấy lộ ra một góc của vật trang sức hình tròn màu bạc.

Ngày đó ở thung lũng Hoa Giấy, Rollon bị Lawens đẩy lùi nên đã làm rớt món trang sức bằng bạc này xuống.

Tín vật của gia tộc Rollon.

Lake ngừng lại tại chỗ, trước mắt hiện lên hình ảnh cha hất tay với mình trước khi chết.

Lake không nói với Valhein.

Món trang sức bằng bạc đã rơi xuống từ bên hông người đàn ông vung gậy gỗ.

Lúc người nọ khom lưng nhặt món trang sức bạc đó, Lake xoay người chạy trốn.

Lake vẫn luôn nhớ kỹ kiểu dáng của món trang sức bạc đó.

Và cả bàn tay đặt trên đất hất nhẹ của cha.

'Lake!" Valhein đứng cạnh xe ngựa hô.

"Hả? À, tới đây." Lake chậm rãi đi tới.

Lúc này, âm thanh của .Jimmy ở xa xa truyền tới.

"Haiiil Hai bọn ta cũng tới rồi đây!"

Ba người nhìn qua, chỉ thấy .Jimmy và Albert từ phía đông cùng đi tới, Jimmy vui vẻ vẫy tay. 'Paloma cũng tới.'

Nhóm người nhìn sang phía tây.

Trên con đường lát đá màu xám tro, Paloma mặc áo chùng trắng tinh đi tới, chân mang giày vải màu trắng, tóc dài đen nhánh đơn giản cột lại ở giữa thành chùm tóc đuôi ngựa rũ Ở Sau eo.

Theo động tác đi tới mà mái tóc của nàng nhẹ nhàng đong đưa, giống như tinh linh đang khiêu vũ.

Gương mặt nàng vẫn xinh đẹp không chút tì vết như trước kia, trước ngực nàng là dây chuyên Medusa hoàng kim bắt mắt, trên mặt nàng là biểu cảm bình tĩnh như trước, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, thế nhưng trong con ngươi phản chiếu bầu trời trong xanh của nàng lại tràn đây sức sống mà trước nay chưa từng có.

Hơi thở thanh xuân đập vào mặt.
Bình Luận (0)
Comment