Chương 375: Vua hí kịch (3)
Chương 375: Vua hí kịch (3)Chương 375: Vua hí kịch (3)
Vua hí kịch (3)
Valhein không ngờ vở kịch này lại ảnh hưởng lớn tới vậy đối với Lake, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mới tốt.
"Valhein, ta từng nói với ngươi, nửa năm ta dưỡng thương ở khắp nơi kia chính là giai đoạn đau khổ thứ hai trong cuộc đời, ngươi còn nhớ không?" Lake lắng lặng nhìn xa xăm.
"Nhớ kỹ, khi đó ta cảm thấy rất kỳ quái nhưng không hỏi." Valhein nói.
"Đọc Jacques của ngươi, nhìn những câu nói tuyệt vời kia, ta liền nghĩ tới chuyện đau khổ nhất. Nếu như được nhìn thấy những câu nói này sớm hơn, có lẽ ta đã không đau khổ như vậy. Ta vẫn luôn cố gắng quên chuyện kia đi, nhưng làm thế nào cũng không quên được.' Lake nói.
Valhein im lặng lắng nghe.
"Ta vốn sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, mặc dù cha mẹ không phải quý tộc nhưng vẫn là thương nhân hàng da có thu nhập tương đối khá, anh em bọn ta từ nhỏ chưa từng chịu khổ. Mãi đến một ngày nọ, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Năm đó ta còn quá nhỏ, căn bản không biết nguyên nhân là gì, nhưng gần đây ta không ngừng điều tra, rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân sự việc."
"Năm đó, cha mẹ ta có mua bán với một gia tộc quý tộc, bán một số hàng da chất lượng rất tốt tới từ Bắc Âu cho người của gia tộc quý tộc kia. Nhưng không ngờ vị quản gia của quý tộc đó lại nổi lòng tham, dùng hàng chất lượng kém giá thấp tráo đổi cho hàng tốt nhà bọn ta, sau đó giao hàng kém đó cho quý tộc, nói rằng nhà chúng ta không giữ lời hứa. Đối phương là quý tộc, cho rằng bị sỉ nhục nên đã phái người tới đập phá cửa hàng nhà ta, cướp đi một lượng lớn hàng hóa và tiền tài, cũng cấm cha mẹ ta buôn bán ở Athens."
"Cha mẹ ta tìm tới núi Chiến Thần, nhưng núi Chiến Thần lại thiên vị quý tộc, không quản không hỏi. Trong tình huống bất đắc dĩ đó, cha mẹ ta không còn cách nào khác chỉ đành tìm tới nhà quý tộc kia, nhiều lần cầu xin, cũng nhiều lần giải thích là hàng đã bị tráo đổi. Thế nhưng quý tộc kia căn bản không chịu nghe lời giải thích của cha mẹ ta, sau đó mỗi lần cha mẹ ta tới, quý tộc kia lại bảo người đuổi đi. Thẳng đến một lần nọ đám binh sĩ của gia tộc kia nổi điên lên đánh chết mẹ ta."
"Sau khi mẹ mất, cha liên phát điên. Hắn biết tìm tới nhà quý tộc kia là vô dụng, vì thế đã tìm kiếm những đại quý tộc khác. Nhà quý tộc kia là gia tộc Truyền Kỳ, hắn liền đi tìm gia tộc Anh Hùng, tìm gia tộc Bán Thần, hi vọng đại quý tộc sẽ vì nhà bọn ta mà làm chủ lẽ phải. Ta không cần nói nhiều chắc ngươi cũng có thể đoán được, căn bản không có tác dụng, sẽ không có đại quý tộc nào vì một bình dân nhỏ bé mà đắc tội gia tộc Truyền Kỳ."
"Thế nhưng cha vẫn không ngừng xin giúp đỡ, rốt cuộc cũng dẫn tới tác dụng, nhưng không phải tác dụng tốt, mà là tác dụng xấu. Quản gia của quý tộc kia dẫn theo binh sĩ của gia tộc một lần nữa tới tìm cha ta."
"Khi đó ta cũng không biết chuyện này, chỉ biết là mẹ đã chết, biết cha vẫn luôn buồn bã, tất cả mọi thứ đều tới tận gân đây ta mới biết được."
"Nhưng ta nhớ rõ, ngày đó sắc trời rất tốt, cũng giống như hôm nay vậy, mặt trời chói sáng tới không thể nhìn thẳng, bầu trời trong bắt có chút chói mắt. Ta từ bên ngoài trở về nhà, lúc đi tới khúc quanh thì đột nhiên nghe thấy trong con hẻm nhỏ ở góc đối diện phát ra âm thanh quen thuộc. Ta châm chậm đi qua thì nhìn thấy bốn năm người chặn lại ở cuối con hẻm, cố sức đấm đá cha ta, cha phát ra tiếng kêu thảm thiết."
"Khi đó ta còn quá nhỏ, nhìn thấy một màn như vậy thì chỉ biết ngơ ngác đứng đó, thậm chí còn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ thì nhớ kỹ, cha nép sát vào tường, thân thể co ro, những tên kia vung gậy gỗ hoặc dùng chân đá mạnh. Rất nhanh, cha nhìn thấy ta."
"Khi đó ta không biết, nhưng bây giờ nhớ lại thì ánh mắt của cha khi đó chính là tràn đầy sợ hãi, tràn đây phẫn nộ, cũng tràn đầy buồn bã, nhưng nháy mắt nhìn thấy ta, tất cả những tâm tình đó đều biến mất, nó trở nên cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt hắn rất ôn hòa, sau đó hắn dùng hết sức lực toàn thân để nâng tay trái lên, ở góc độ những kẻ kia không chú ý, hất nhẹ.
"Hắn không nói gì, nhưng nhìn bàn tay hất nhẹ của hắn, ta liền biết hắn muốn nói không được qua đây, không được qua đây... hắn muốn ta đi đi. Khi đó ta còn quá nhỏ, thực sự quá nhỏ, ta rất sợ, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy rất sợ. Ta theo đường cũ chạy trở về, thoát đi."
"Ta chạy một hồi lâu thì đột nhiên hiểu được xảy ra chuyện gì, là có người đang tổn thương cha. Ta òa khóc, xoay người, liều mạng chạy về phía nơi cha ở. Vừa chạy vừa khóc, vừa chạy vừa la to."
"Khi ta một lần nữa chạy tới nơi đó, những người đó đã đi rồi. Nhìn cha nằm trong vũng máu, ta quỳ rạp xuống đất, không biết làm sao, chỉ biết gào khóc. Cha mắt mắt ra, ánh mắt vấn hiền hòa như vậy, hắn không nói gì nhưng ta biết hắn muốn nói gì."
"Khi đó nhất định hắn đang nói, hắn không trách ta. Sau đó, cha nhắm mắt lại, không còn mở ra nữa."