Chương 374: Vua hí kịch (2)
Chương 374: Vua hí kịch (2)Chương 374: Vua hí kịch (2)
Vua hí kịch (2)
"Ha ha! Ta lập tức chuyển lời này cho Palomail"
"Không sao cả." Valhein nhún vai: "Ta và Paloma sẽ cùng đi."
"Da mặt ngươi dày quá rồi đấy." Lake bất đắc dĩ nói.
"Cái này gọi là thật thà chất phác." Valhein nói.
Lake liếc Valhein trắng cả mắt, quay đầu lại nhìn hai bên cổng lớn, phát hiện không có người nào thì liên nghiêng về phía sau, dựa vào khung cửa bằng đá cẩm thạch của Học viện Plato.
"Tối hôm qua ta ngủ không ngon." Lake nhìn bầu trời trong xanh trên cao, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hơi híp mắt lại.
Bóng cái mũi tẹt của hắn chiếu xuống đất, gân như không nhìn thấy độ cung.
"Ta thì cũng tạm." Valhein đứng bên cạnh, híp mắt ngẩng đầu, tiếp nhận ánh mặt trời xối rửa.
"Những lời ngươi đã nói ngày hôm qua đã xúc động rất lớn đối với ta, thậm chí còn lớn hơn cả những quyển sách mà ta thích nhất. Ta chẳng bao giờ tưởng tượng được chính mình lại trải qua một chuyện kỳ lạ như vậy." Lake thở dài nói.
"Có xúc động thì có thu hoạch." Valhein mỉm cười nói.
"Lòng tin của ta lại càng kiên định hơn, nhất định phải đấu tranh với quý tộc, nhất định phải để bình dân sống có tôn nghiêm!" Trên mặt Lake lộ ra biểu cảm kiên định.
Valhein sửng sốt, không ngờ Lake trước kia vẫn luôn cố chấp trong mâu thuẫn giữa quý tộc và bình dân của mình, không chú trọng tới định nghĩa quan trọng hơn. Vừa vặn trái ngược với Paloma tối qua, không hề bị định nghĩa của quý tộc và bình dân trói buộc, phá vỡ định nghĩa cũ, theo đuổi sứ mệnh cao hơn.
Suy nghĩ một chút, Valhein nói: "Có người rõ ràng đã leo lên dãy núi xa nhưng lại cứ tiếp tục đấu đá với những hòn đá dưới chân mình."
"Nói rất hay! Sau này ta sẽ bớt tham gia thi đấu cá nhân, dành nhiều thời gian để học tập hơn." Ánh mắt Lake lại càng kiên định hơn.
Valhein gật đầu, không nói gì nữa.
"À đúng rồi, viết kịch là một chuyện rất khó, thành tích môn hí kịch tự chọn của ta ngươi cũng biết mà, sau khi ngươi viết dàn ý xong, ta có thể góp ý chút. Thật ra ta cũng muốn viết một vở kịch, đáng tiếc là vẫn luôn không có thời gian nên chỉ đành từ bỏ. Ngay cả ngài Aeschylus cũng nói là quá đáng tiếc." Lake nói. "Ai?" Valhein kinh ngạc hỏi.
'Aeschylus. Lake nói.
"Cha của bi kịch à?"
"Ừ, chính là hắn."
"Ngươi thế mà lại biết hắn?" Valhein nói.
"Cũng là vận may của ta tốt. Ta tới nhà hội trưởng câu lạc bộ ma dược làm khách, vừa lúc gặp được Aeschylus tới thăm, sau đó nói chuyện vài câu, hắn nói ta rất có tài." Lake mỉm cười, giọng nói lộ ra chút kiêu ngạo.
"Thật không nhìn ra, ta cứ tưởng đâu người viết kịch tốt nhất lớp chúng ta là... là thây Niedern.' Valhein nói.
"Hắn viết kịch tốt? Chưa nghe nói bao giờ."
Valhein đưa sách ma pháp của mình qua, cho Lake xem trang về Jacques, nói: "Ta đã viết xong dàn ý rồi, cũng viết được mấy câu đặc sắc, ngươi xem giúp đi. Có điều, ta không định viết loại kịch cũ đâu, ta định sáng tạo ra một thể loại kịch mới."
"Không học đi đã muốn chạy rồi à? Ai cho ngươi dũng khí đó vậy, núi Olympus à? Ta xem thử xem." Lake nhận lấy sách ma pháp, chăm chú xem.
Mới đầu thì hắn nhíu chặt mày, nhưng chậm rãi, mày giãn ra, vẻ mặt nghiêm túc.
Xem tới cuối cùng, vẻ mặt Lake rất kích động, lúc siết nắm tay, lúc thì trừng to mắt, gân như không thể nào khống chế được tâm tình của mình.
Cuối cùng, hắn nâng sách ma pháp, ngẩng đầu nhìn sang Valhein, trong mắt thậm chí có lóe lên tia sáng óng ánh.
"Kết cấu và hình thức của ngươi, ta không bình luận gì, nhưng câu chuyện của ngươi đã chấn động ta sâu sắc. Ta dám nói, nếu ngươi thật sự có thể viết xong .Jacques, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một trong những tác giả kịch vĩ đại nhất Hy Lạp này!" Lake nói.
"Ngươi coi trọng ta quá rồi." Valhein khiêm tốn nói.
Thế nhưng Lake chỉ cúi đầu, nhỏ giọng thì thâm những câu nói mà Valhein đã viết.
"Không quản đêm tối dài đằng đẫng thế nào, ban ngày rồi sẽ tới."
"Cho dù sinh hoạt trong cống ngâm, cũng có quyền lợi được ngắm nhìn bầu trời."
"Sống hoặc là chất..."
"Sống như hoa mùa hè, chết như lá mùa thu..."
"Valhein, ta thật không nghĩ tới ngươi có thể viết ra những câu nói chấn động linh hồn như vậy! Thành tích kịch của ta xếp thứ nhất, nhưng vở kịch của ngươi chính là số một Hy Lạp! Xin tha thứ cho sự đắc ý và huênh hoang trước đó của ta, ở trước mặt ngươi, ta chỉ là một đứa trẻ con không hiểu về kịch. Kịch của ngươi đã vượt qua cả kịch, nó đã đạt tới trình độ triết học! Bên trong còn có một vài câu mà ta vẫn chưa thể nào hiểu được, nhưng nó làm cho linh hồn ta được rửa tội."
Valhein ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, những câu nói này đều rất nổi tiếng, ở đời sau mọi người đều biết, hắn chỉ tiện tay viết lại mà thôi, cũng không thể xác định là có cần dùng hay không.
"Ngươi không cần khiêm tốn, ta dám cam đoan, chỉ cần vở kịch của ngươi được trình diễn, ngươi sẽ nổi danh như bậc thầy Aeschylus! Ngươi chính là vị vua kịch tương lai!"
Lake nhìn Valhein, trong mắt tràn đầy chân thành.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng viết xong .Jacques." Valhein nói.
Lake giống như đột nhiên mất đi sức mạnh vậy, lười biếng dựa vào cửa đá cẩm thạch, nhỏ giọng nói: "Sống như hoa mùa hè, chết như lá mùa thu. Đây chính là lời diễn giải cho cuộc đời của Jacques, hắn tuy là một chiến sĩ Hắc Thiết bình thường, nhưng ở phần cuối của sinh mệnh lại rực rỡ như bông hoa mùa hè. Còn những câu khác nữa, nó không phải viết về một mình .Jacques, mà là viết vê mỗi người chúng ta, viết về mỗi người dân thường. Có thể thấy được một câu tốt đẹp như vậy, thật sự là vinh hạnh của ta."