Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 387: Cha Của Bi Kịch

Chương 387: Cha của bi kịch Chương 387: Cha của bi kịchChương 387: Cha của bi kịch

Cha của bi kịch

Đông đảo quý tộc tới dùng cơm đều chào hỏi cụ già, giọng nói tràn đầy tôn kính.

Aeschylus không ngừng mỉm cười gật đầu.

Ba người ngồi xuống, Valhein cười nói: "Chúng ta ăn trước rồi hãy nói chuyện, đừng để ông cụ bị đói bụng.'

"Ta cũng nghĩ vậy.' Aeschylus cười nói.

Valhein không ngờ vị cha của bi kịch này lại là một cụ già có tính cách sáng sủa như vậy.

Có lẽ, biết được niềm vui của người, biết được bi thương của người.

Kelton một lần nữa tự mình tới, giảng giải cặn kẽ món ăn, cũng hỏi thăm khẩu vị của ông cụ.

Vậy mà Aeschylus lại nói: "Nếu đã tới nhà hàng mới thì đương nhiên phải nếm thử những món ăn mới chưa từng ăn, nếu như lần nào cũng chỉ thử những món yêu thích cũ thì đó không phải nếm thử mà là lặp lại."

"Ngài đúng là một vị hiên giả trí tuệ." Kelton thật lòng khen ngợi.

Ba người cười cười nói nói, vui vẻ ăn xong một bữa cơm.

Có điều, cụ già không chạm vào các món ngọt.

Valhein và Lake kinh ngạc hỏi nguyên nhân.

"Ta thích tất cả những thứ ngọt, nhưng quá nhiều ngọt sẽ làm tê liệt cảm giác của ta. Vì thế ta muốn khắc chế một chút, từ bỏ ngọt trân tục, nắm giữ ngọt cao hơn, hí kịch." Aeschylus mỉm cười nói ra nguyên nhân.

"Bọn ta xin kính tặng thế giới món ngọt tuyệt vời nhất, hí kịch." Valhein nói.

Ba người cùng nâng ly, hớp ngụm nhỏ thưởng thức.

Sau khi ăn xong, ba người đi tới phòng tiếp khách, đầu tiên là nói chuyện phiếm nửa giờ, để Aeschylus hiểu về Valhein một chút.

Trong quá trình Valhein và Lake giải thích, cụ già thường xuyên gật nhẹ đầu để đáp lại hai người, mỗi lần nghe thấy chuyện đặc sắc thì không hề keo kiệt ngôn từ khen ngợi Valhein, mỗi câu đều giống như sử thi, làm người ta đặc biệt hưởng thụ.

Tiếp đó, Valhein lấy sách ma pháp của mình ra cho Aeschylus xem dàn ý.

Aeschylus chăm chú lật xem, sau khi xem xong cũng không lập tức nói gì mà suy tư thật lâu, sau đó lại một lần nữa lật xem.

Trong toàn bộ quá trình, Aeschylus không hề biểu lộ tâm tình, vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghiêm túc chăm chú.

Lại một lần nữa suy nghĩ sâu xa, Aeschylus trả sách ma pháp lại cho Valhein.

"Đây là một câu chuyện hay, một vài câu nói của ngươi làm ta cho rằng ngươi là Thần Quyến Giả của Nữ thần Muse. Như vậy, ngươi muốn nghe lời nói thật chứ?" Aeschylus hỏi.

"Đương nhiên ạ.' Valhein nói.

"Theo góc độ cá nhân của ta thì, rất không thích."

Lời nói của Aeschylus giống như một thùng nước lạnh xối ướt xuyên tim Valhein và Lake.

Valhein chỉ gượng cười xấu hổ, Lake thì biến đổi sắc mặt.

"Tình tiết của ngươi, mới đầu không quá hấp dẫn, đó cũng là nguyên nhân vì sao hiện giờ hí kịch hay tuân theo trình tự đảo ngược, thỉnh thoảng phối hợp với các ngôn từ cảm thán để diễn giải nguyên nhân. Việc chuyển cảnh và thay đổi nhiều màn của ngươi có thể làm khán giả dễ mất tập trung. Còn có..."

Aeschylus nói rất nhiều điểm mà mình cho là khuyết điểm.

Valhein câm sách ma pháp, ghi nhớ lại những điều Aeschylus nói.

Thế nhưng chỉ xem vài điểm trong số đó làm trọng điểm, sau này khi viết kịch bản sẽ cải thiện.

Rất nhanh, ông cụ đã nói xong cái nhìn của mình.

Mặt Lake trâm như nước, không quản thế nào cũng không ngờ chuyện lại thành thế này, hắn vốn tưởng rằng Aeschylus sẽ rất thích vở hí kịch này.

Phòng khách yên lặng một chốc, trên mặt ông cụ khôi phục nụ cười mỉm, nhìn sang hai người.

"Trước đó là nói vê cái nhìn của cá nhân ta, như vậy tiếp theo sẽ nói vê cái nhìn của 'tác giả kịch Aeschylus'."

Ánh mắt Valhein ngưng tụ lại, Lake thì lộ ra kinh ngạc.

Cụ già cười ha ha một tiếng, nói: "Không cần kinh ngạc. Dù sao thì ngoại trừ cái tên Aeschylus' thì ta thường bị người ta gọi là quán quân thi sĩ và cha bi kịch, tuy ta không thích xưng hô phía sau cho lắm. Thế nhưng khi được mọi người gọi như vậy, ta đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm tương ứng."

Lake gật nhẹ đầu.

Nhưng Valhein nghe thấy hai chữ trách nhiệm thì ánh mắt lập tức thay đổi, lại càng chăm chú nhìn vị cha bi kịch này hơn.

"Cá nhân ta rất không thích loại hình hí kịch này của ngươi, chú ý, ta chỉ nói ta không thích. Ta không nói là không tốt, cũng không nói không ổn, bởi vì ta biết rõ, ở trước mặt thế giới thì mỗi người chúng ta đều không đáng kể, đều nhỏ bé như kiến cỏ. Cho dù ánh mắt có nhìn xa thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn thấy phía trước, tâm mắt có hẹp thế nào cũng có thể thấy được điểm mù mà hiền nhân không thể thấy. Vì thế ta chỉ có thể nói, ta không thích. Thích của ta cũng không phải là tiêu chuẩn của thế giới, cũng không có tư cách làm ra phán đoán, nhất là phán đoán tiêu cực, nhất là phán đoán làm tổn thương người khác."

"Lúc ta làm ra phán đoán tổn thương ngươi thì cũng chẳng khác nào cho phép kiếm của ngươi đâm vào ngực ta." Giọng điệu của ông cụ lại càng hiền hòa hơn.

"Ngài thật là bậc đi trước tràn đầy trí tuệ." Valhein thành khẩn nói.

Lake đỏ mặt, trước đó đã xem thường cụ già này.

"Thế nhưng với tư cách là tác giả kịch, là quán quân thi sĩ, là cha bi kịch trong miệng người khác, yêu thích của cá nhân ta đã không còn quan trọng. Khi ta lần thứ hai dùng những thân phận này để xem dàn ý .Jacques của ngươi, gần như mỗi giây ta đều có thể hô lên thành tiếng, ngươi xem, đầu óc của ngươi hoàn toàn không bị đám lão già bọn ta trói buộc, ngươi căn bản không quan tâm là một người, hai người hay là ba người, trực tiếp tăng lên hơn năm mươi người!"
Bình Luận (0)
Comment