Chương 388: Cha của bỉ kịch (2)
Chương 388: Cha của bỉ kịch (2)Chương 388: Cha của bỉ kịch (2)
Cha của bi kịch (2)
"Ngươi phá đám cũ kỹ bọn ta thành từng mảnh. Kịch một màn? Thô bạo đá đi, đổi thành nhiều màn. Chỉ một sân khấu? Ném xuống, sắp đặt thành nhiều bối cảnh, thay đổi thời gian, địa điểm sân khấu, đây quả thực là niềm cảm hứng tuyệt vời như chiếm được nàng Muse. Thơ ca? Đập vỡ hết đi, toàn bộ thay bằng ngôn ngữ phổ thông dễ hiểu, để ngay cả người không biết chữ cũng có thể nghe hiểu, ngươi dùng hành động thực tế làm bọn ta xấu hổ. Những nhà viết kịch bọn ta vẫn luôn tự cho rằng mình là kết tinh của trí khôn nhân loại, cho rằng mình hiểu được lòng người, nhưng ngươi làm bọn ta biết được mình dối trá cỡ nào. Nếu như không để người bình thường xem hiểu hí kịch là điều kiêu ngạo thế nào!"
"Văn từ của ngươi không đủ tốt đẹp, thế nhưng có vài câu nói, bao gôm cả những câu mà Lake nhiều lân ngâm tụng trước mặt ta hôm qua đã vượt qua được cái đẹp phàm trần, nó đã đạt tới cái đẹp triết lý."
"Đúng vậy, Aeschylus không thích, nhưng quán quân thi sĩ và cha bi kịch lại thích tới phát điên! Bởi vì ta nhìn thấy được sự vật hoàn toàn khác nhau, sinh mệnh hoàn toàn khác nhau! Sinh mệnh này thoạt nhìn nhỏ bé không chịu nổi, thậm chí còn có phần xấu xí, nhưng tại sao chúng ta lại phải từ chối nó chứ? Cũng giống như chúng ta sẽ không bóp chết một đứa bé xấu xí vậy. Chuyện mà chúng ta phải làm chính là gieo rắc ánh sáng mặt trời, cẩn thận tưới nước, để thời gian chứng minh điều mới mẻ này!"
"Nếu như thời gian chứng minh điều mới mẻ này không đúng thì chúng ta sẽ tổn thất gì đây? Nhưng nếu chúng ta bóp chết điều mới mẻ này rồi cuối cùng thời gian chứng minh nó là điều tuyệt vời, như vậy chúng ta mới bị thiệt thòi lớn."
"Chúng ta không phải chân lý của thế giới, không quản ai là chân lý, phân lớn thời gian chúng ta thậm chí còn không phải là chân lý của mình. Thế nhưng chúng ta thường ngu muội xem nó là chân lý, coi nó là tiêu chuẩn để hạn chế chính mình, hạn chế người khác."
Cụ già không thèm quan tâm tới phản ứng của Valhein và Lake nữa, giống như đang ngâm nga thơ ca trong vở kịch của mình, huyên thuyên không ngừng nghỉ phát biểu cái nhìn của mình.
Valhein và Lake nhìn nhau.
Không hổ là chuyên gia làm thơ và viết kịch.
Aeschylus tiếp tục đưa ra nhận xét.
"Mỗi con người chúng ta khi còn sống đều bị nghi ngờ, bị phản đối, bị phủ nhận, bị bóp chết còn chưa đủ nhiều sao? Những điêu mới mẻ bị chết non còn chưa đủ nhiều sao? Những điều mới ngập chìm bởi nước bọt ô uế, có thứ nào không phóng ra ánh sáng rực rỡ?” "Hí kịch ra đời ở đâu? Ra đời từ lời cầu nguyện dành cho Thân Rượu, nhưng khi đó có ai ngờ được lời cầu nguyện lại có thể chuyển hóa thành hình thức nghệ thuật vĩ đại như thế không? Người xưa không vì hí kịch không trang trọng bằng cúng tế mà bóp chết hí kịch, ta, Aeschylus, cũng sẽ không phạm sai lầm như thế. Khi nhìn thấy hình thức hí kịch kỳ quái, phản ứng kém nhất không phải thờ ơ lạnh nhạt mà là dùng cơ thể mình ngăn cản những kẻ phá rối, tránh để bọn họ bóp chết sinh mệnh mới. Mà phản ứng tốt nhất là vốc đầy ánh mặt trời và nước rót vào sinh mệnh nhỏ thoạt nhìn rất xấu xí này!"
Lake chẳng qua chỉ cảm thấy lời nói của Aeschylus có lý mà không ngừng gật gù.
Valhein lại bị lời của ông cụ kinh sợ, không ngờ ông cụ này có lẽ không phải là nhà triết học vĩ đại nhưng lời nói lại có sức mạnh xuyên thấu thời gian.
Valhein tán thưởng: "Ngài nói thật sự quá hay. Khi có cái mới xuất hiện, nếu lợi ích từ cái cũ càng lớn thì sự phản kháng sẽ càng kịch liệt hơn, sai lầm cũng lớn hơn, đây là bản năng mà ngay cả Thần Linh cũng không thể chống cự được. Mà ngài, Aeschylus, cha bi kịch vĩ đại đã siêu thoát khỏi định nghĩa này, dùng thân thể của mình, mở đường cho cái mới phát triển."
Cụ già vui sướng cười nói: "Không không không, là ta bị chuyện xưa của ngươi dẫn dắt, ta lấy được cảm hứng được trong vở kịch của ngươi. Ta không có được đức hạnh và tài năng như vậy... ta chỉ là... nên nói là, ta chỉ đổi mới định nghĩa của ta. Thay vì cùng đám lão già mục nát kia đi trên đường cản bước, ta lại càng yêu thích hộ tống cho nhóm đời sau tràn đầy sinh mệnh hơn, cho dù phải dùng thân thể tàn tạ này trải đường, dùng xương cốt bắc cầu."
Valhein và Lake đầy kính nể.
"Xin tiếp thu." Hai người nói.
"Như vậy, kế tiếp chúng ta sẽ nghiên cứu thật kỹ xem nên làm sao viết vở kịch .Jacques này. Kết cấu, cột sống, cảm xúc, tinh thần, tất cả những yếu tố này đều do ngươi quyết định, cố gắng đừng thay đổi, ta chỉ nói ra những đề nghị nhỏ không đáng kể mà thôi. Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng để thành kiến của người khác ảnh hưởng, ngoại trừ người đó ở ngay trước mặt ngươi. Đương nhiên, ngươi cần phải có năng lực xác định cái gì là thành kiến."
"Ta hiểu. Hiền giả giống như ngài thật sự quá ít. Nếu ngài cũng tham dự, vậy ngài sẽ ký tên thế nào?" Valhein hỏi.
"Ta không dám xác định vở kịch này sẽ có thành tựu như thế nào, nhưng nhất định là một tác phẩm có hạn mức cao nhất rất cao. Có thể tham gia vào tác phẩm này chính là vinh hạnh của ta. Nếu như ta tiến hành ký tên thì ngược lại sẽ trở thành chỗ bẩn cho cả ta và tác phẩm này. Nếu ngươi muốn nhắc tới ta thì hãy đề lời cám ơn ở cuối tác phẩm là được.' Aeschylus nói.