Chương 392: Nia (2)
Chương 392: Nia (2)Chương 392: Nia (2)
Nia (2)
"Có ý gì?" Rollon đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo cảnh giác, chống cự, và căm giận, thù hận không thể nào che giấu.
"Ngươi biết cách làm của quý tộc mà." Leopold lạnh nhạt nói.
"Không có khả năng! Lake là thiên tài mà Học viện Plato xem trọng, bậc thây Plato vẫn luôn quan tâm hắn!" Rollon nói.
"Ah, xem ra ngươi vẫn chưa biết, mấy hôm nay bậc thây Plato đã thu hồi lĩnh vực của mình, toàn lực dưỡng thương. Leopold nói.
"Lẽ nào người đã sớm biết chuyện Lake rồi vẫn luôn chờ cơ hội này?" Rollon hỏi.
"Một kẻ đã gây họa cho gia tộc không có tư cách chất vấn một người đã cống hiến mỗi giọt máu mỗi tấc thịt cho gia tộc như ta." Ánh mắt Leopold đặc biệt sắc bén, giống như lưỡi dao phản chiếu ánh trăng, tựa hồ không phải đang nhìn cháu mình mà là nhìn kẻ thù.
"Ta tin tưởng, Lake sẽ không nói ra." Rollon nói.
"Ánh mắt chọn bạn của ngươi vẫn luôn kém cỏi như vậy. Xem ra từ nay về sau gia tộc này phải coi sắc mặt của một kẻ dân thường mà sống. Hắn vui thì chúng ta không cần lo lắng, hắn mất hứng thì chúng ta lo âu sợ sệt. Rollon, ngươi nói coi có đúng không?” Leopold lộ ra nụ cười mỉm lạnh như băng.
Rollon nắm chặt kiếm và mâu.
Rollon trong lời ông nội, không chỉ là hắn, mà còn là tên của tổ tiên.
"Ta sẽ giải quyết chuyện này!" Rollon cắn răng nói.
"Giải quyết thế nào?"
"Không cần ngươi lo! Chỉ cần ta làm Lake vĩnh viễn không mở miệng là được rồi!" Rollon nói.
"Vậy thì cút ra ngoài, giải quyết xong thì trở vê. Nếu như không thể giải quyết, vì vinh dự của gia tộc, ta chỉ có thể đuổi ngươi ra khỏi gia tộc, lấy lại tên của ngươi!" Cổ họng của Leopold giống như được làm từ tảng đá, mỗi lời nói ra đều cộm tai Rollon đau nhức.
"Ngươi vĩnh viễn thua kém cha mình!" Rollon đỏ mắt, xoay người rời đi.
Rollon bước ra khỏi phòng khách, phía sau chợt nghe thấy ông nội nhỏ giọng nguyên rủa.
"Vì sao người chết không phải là ngươi?"
Cơ thể Rollon cứng ngắc tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu cảm khó tin. Đây là lần đầu tiên nghe ông nội nói ra những lời này, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng của ông nội.
Trước mắt Rollon nháy mắt bị hơi nước bao vây.
Hắn vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài, nhưng trong lòng lại hiện lên hình ảnh của cha vì cứu mình mà bị kẻ thù giết chết.
Chiến sĩ không tới ba mươi tuổi đã đạt tới cấp Thánh Vực chính là hi vọng của cả gia tộc.
Thế nhưng lại vì cứu con mình mà chết trong tay kẻ thù.
Rollon cắn chặt răng, dùng hết toàn lực để chính mình không bật khóc thành tiếng.
"Ta biết ngay mà, hắn vẫn luôn hận ta, vẫn luôn hận ta đã giết chết con hắn! Ta biết mà..."
Trong đại sảnh.
Leopold chậm rãi nhìn một vòng pho tượng tổ tiên.
Có hai vị trí trống.
Hồi lâu sau, Leopold vỗ nhẹ tay một cái.
"Bộp _"
Âm thanh trong trẻo quanh quẩn trong phòng khách.
Một người áo đen xuất hiện ở bên ngoài phòng khách, nửa quỳ xuống.
"Đi đi, nếu như hắn không dám ra tay thì các ngươi dựa theo... trước kia, giúp hắn một chút." Leopold lẳng lặng nhìn hoàng hôn Athens.
Sắc trời u ám chậm rãi chảy vào đôi mắt hắn.
Rollon chạy ra khỏi cổng lớn, chạy về phía khu bình dân, không ngừng hồi tưởng lại những lời nói của Lake và người khác, tìm thấy con đường nhà Lake, sau đó hỏi người gần đó, xác định địa chỉ cụ thể.
Đi tới trước cửa nhà Lake, Rollon mở cửa ra, chậm rãi bước vào.
Nhà Lake là dạng nhà cư dân điển hình ở Athens, căn nhà được xây dựng bằng đá và quét bùn tro màu trắng.
Vào cổng đi vài bước qua khoảng sân nhỏ, trong đó có một bên là tường, ba mặt khác là phòng ở.
Rollon đứng ở trong sân, nhìn người ở phía dưới hàng hiên.
Dưới ánh sáng mờ ảo của lúc chạng vạng, một thiếu nữ mặc váy dài màu xám câm một khối da bò màu nâu đang chậm rãi lần mò, tựa hồ đang đo kích cỡ.
Trên mặt thiếu nữ đột nhiên lộ ra biểu cảm vui vẻ, nhưng sau đó thì có hơi sửng sốt, nụ cười biến mất, chậm rãi quay đầu lại, tai trái hướng về phía cổng. "Xin chào, ngươi tới tìm anh Lake hả? Chúng ta không quen nhau, bởi vì ta chưa từng nghe thấy tiếng bước chân của ngươi." Giọng nói của thiếu nữ giống như chim hoàng anh trong thung lũng vắng, lanh lảnh và ngọt ngào.
Rollon nhìn thiếu nữ, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Trên mặt cô gái hiện ra vô số vết sẹo, giống như một con giun lớn dính ở bên trên, giăng đầy khắp nơi.
Ánh mắt thiếu nữ, xám mờ mịt.
Vì sao sáng long lanh của bầu trời đêm Athens không thể nào chiếu rọi vào ánh mắt nàng.
Rollon nhìn chằm chằm thiếu nữ, không nói được lời nào.
"Để ta đoán thử xem nào, ngươi hẳn là bạn cùng bàn của anh trai ta đúng không? Chắc chắn không phải là người cao to Hoth rồi, bước chân của hắn giẫm lên mặt đất khẳng định sẽ còn vang hơn cả tiếng chân voi chạy trốn." Trên mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười mỉm.
"Cũng không phải là anh Valhein, anh trai nói rằng anh Valhein rất giỏi trêu ghẹo con gái, nếu là anh Valhein thì nhất định sẽ giành nói chuyện trước. Ta đang làm bìa sách cho anh Valhein." Thiếu nữ nói, chậm rãi buông miếng da bò trong tay xuống.
"Cũng không phải là Jimmy, anh trai nói Jimmy là một người rất thích cười."
"Không thể là Albert, anh trai nói Albert kỳ thật rất đáng thương, nếu là hắn thì nhất định sẽ luôn mang theo con rối của mình."