Chương 393: Ngậm miệng ngươi lại
Chương 393: Ngậm miệng ngươi lạiChương 393: Ngậm miệng ngươi lại
Ngậm miệng ngươi lại
"Không có khả năng nhất chính là công chúa Paloma, nàng rất đẹp, lúc anh trai miêu tả nàng, ta thậm chí có thể cảm nhận được sự mất mát trong giọng nói của anh trai, đó là người mà hắn vĩnh viễn không dám nghĩ tới, giống như nữ thần vậy. Có điều, gần đây anh trai nói với ta, anh Valhein và chị Paloma rất xứng đôi, anh trai vẫn luôn giúp anh Valhein tìm cơ hội. Ta cũng rất muốn được ở cùng với bọn họ, đó nhất định là cặp tình nhân tuyệt vời nhất thế gian."
"Chẳng lẽ là anh Rollon? Cũng không giống lắm, anh Rollon cũng là quý tộc, anh trai nói anh Rollon rất kiêu ngạo, chỉ ít hơn chị Paloma một chút mà thôi. Anh trai nói anh Rollon mặc dù là quý tộc nhưng thật ra là người rất tốt, ở Học viện Plato chưa từng làm chuyện xấu, cũng rất chăm chỉ tu luyện, cố gắng học tập. Có điều dù sao anh Rollon là người có tên giống với tên gia tộc, nhất định phải gánh chịu gánh nặng mà người bình thường khó có thể tưởng tượng."
"Mấy hôm trước anh trai còn nói rằng, biểu hiện của anh Rollon trong kỳ thi giống như một vị anh hùng vậy, trên người sẽ phát sáng. Anh trai nói anh Rollon nhất định sẽ trở thành quý tộc xuất sắc, cũng nhất định sẽ trở thành chiến sĩ vĩ đại, để vinh quang của gia tộc Rollon nâng cao hơn một tầng."
Rollon đột nhiên không dám nhìn thiếu nữ, hơi nghiêng đầu, mũi chua xót.
Qua hồi lâu, thiếu nữ than khẽ, nói: "Lẽ nào đoán sai hết rồi sao? Hay là bạn ở câu lạc bộ ma dược của anh trai, hay bạn học khác? Nhiều người lắm, ta đoán không ra. Ngài ngồi trước đi đã, ta hành động không tiện, sợ làm phiền tới ngài."
Thiếu nữ chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi sờ soạng phía trước, cuối cùng lấy ra một cái ghế, sau đó buông tay, cúi chào với vị khách tới thăm.
"Ngài ngồi đi, anh trai sẽ về ngay thôi." Thiếu nữ cố gắng duy trì nụ cười.
Tay nàng, khẽ nắm lấy nhau.
Gió đêm thổi qua, quân áo thiếu nữ tung bay.
"Ngài không tới ngồi à? Ta sẽ không ép ngài." Thiếu nữ chậm rãi ngồi xuống.
Rollon im lặng.
Thiếu nữ cũng im lặng, qua một hồi lâu mới mở miệng.
"Từ nhỏ anh trai đã luôn chăm sóc ta, vì bảo vệ ta anh trai có thể làm bất cứ điều gì. Anh trai vẫn luôn cố gắng, mỗi ngày đều học tập tới tận khuya, người khác đều xem hắn là thiên tài, chỉ có ta biết, anh trai đang dùng sinh mệnh để đổi lấy kiến thức. Vì thế cơ thể của anh trai vẫn luôn không tốt. Anh trai rất hiên lành, chỉ là có đôi khi hành động hơi bốc đồng một chút. Nếu anh trai đã làm sai điều gì thì ngài hãy nghiêm phạt ta đi, ta nguyện ý gánh vác hết tất cả thay anh trai. Được không?”
Trong gió đêm, âm thanh của thiếu nữ cũng run run hệt như quần áo mình.
Rollon ngơ ngác nhìn thiếu nữ, đột nhiên nghĩ tới những chuyện trước đây về Lake.
Không biết vì sao, nước mắt chậm rãi trào ra.
Rollon hít sâu một hơi, dè dặt, rất sợ thiếu nữ nghe thấy.
Qua một hồi lâu, Rollon xoay người, nhanh chóng rời đi.
Rollon vừa ra khỏi cửa thì một người áo đen từ bên ngoài tường đảo người nhảy vào trong sân.
Giống như lá cây rơi rụng, lặng yên không một tiếng động.
Hai tay thiếu nữ nắm chặt, cắn chặt răng.
Gió đêm dữ dội hơn, làn váy run rẩy.
Người mặc đồ đen chậm rãi đi tới...
Trên đường phố.
Lake xoay xoay cổ, khẽ thở dài.
Không có bài thi trước khi học kỳ mới bắt đầu, vì thế có thời gian để học tập xong tất cả chương trình học trước khi vào học, nhưng gần đây tốn thời gian vào khảo nghiệm và giúp Valhein hoàn thành .Jacques nên đã trễ nải chuyện học rất nhiều.
Mấy ngày nay vẫn luôn học tới rất khuya mới về nhà ăn cơm.
"Hi vọng em gái sẽ không quá đói." Lake đi nhanh hơn, trong tay cầm phần cơm của hai người.
Đi tới con phố nhà mình, một người hàng xóm nói: "Lake, khi nãy có người hỏi thăm địa chỉ nhà ngươi đấy, ta thấy cũng là đứa nhỏ nên đã chỉ."
"Người nọ dáng vẻ thế nào?" Lake hỏi.
"Một thân áo giáp màu đen, tay trái cầm kiếm, tay phải câm mâu, một thiếu niên rất tuấn tú, trông giống như cậu chủ quý tộc bên khu tây, trên chân rất sạch sẽ."
"Ah cám ơn, ta biết là ai rồi." Lake nói.
"Hắn vào đợi một chốc rồi đi rồi. Đi về phía hướng tây, nếu ngươi về sớm một chút thì nói không chừng có thể gặp hắn. Ngươi xem, bóng người kia chính là hắn." Hàng xóm đột nhiên nhìn sang phía tây.
Lake quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Rollon chuyển hướng sang một con đường khác, bóng lưng biến mất. Trong lòng cảm thấy thực khó hiểu, Rollon tới nhà mình làm gì? Lake đi nhanh vê phía cửa nhà, nhìn thấy cổng lớn khép hờ, không biết vì sao trái tim nảy lên mãnh liệt.
Năm đó khi mình giết người, cổng lớn cũng khép hờ như vậy.
"Nial
Lake vừa gọi tên em gái vừa bước nhanh vào trong nhà.
Lake vọt tới sân nhỏ, ngơ ngác nhìn về phía trước, tay buông lỏng, cơm tối rơi xuống đất.
Chén gốm kẻng vài tiếng, rơi vỡ, cơm và nước canh lặng lẽ chảy xuôi.
Nia ngửa mặt lên trời nằm ngửa dưới bậc thêm hành lang, quần áo rách toạc.
Ánh mắt Nia trống rỗng nhìn bầu trời, u ám không có ánh sáng.
Ánh trăng rơi vãi, phần cổ đã ngừng chảy máu, vết máu đen đặc trên miệng vết thương.
Bên cạnh thi thể có dòng chữ bằng máu.
Ngậm miệng ngươi lại - Rollon.
“Nial"
Lake giống như phát điên xông tới trước, ôm lấy xác em gái, cố gắng bịt vết thương lại, hét to: "Nia! Nia em tỉnh lại đi! Mở mắt ra đi, nhìn anh trai đi mà, ta về rồi đây, ta ở bên Nia rồi đây! Ta về rồi, ta về rồi..."