Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 394: Ngậm Miệng Ngươi Lại (2)

Chương 394: Ngậm miệng ngươi lại (2) Chương 394: Ngậm miệng ngươi lại (2)Chương 394: Ngậm miệng ngươi lại (2)

Ngậm miệng ngươi lại (2)

Lake ôm xác em gái, gào khóc xé ruột xé gan.

Khóc hồi lâu thì Lake chợt tỉnh táo lại.

"Đúng rồi đúng rồi... ta là ma pháp sư, ta có thể làm người chết sống lại! Đúng đúng đúng... chờ ta trở thành bậc thây Truyền Kỳ rồi sẽ làm Nia sống lại. Nia, đừng khổ sở, anh trai ở bên cạnh đây rồi, sống lại rất đơn giản, giống như ta muốn chữa lành vết thương, chữa lành mắt của Nia vậy, chỉ cần trở thành Thánh Vực hoặc Truyền Kỳ thì nhất định có thể dễ dàng làm được..."

"Nia, Nia hãy ngủ một giấc, ngủ một giấc đi nhé, chờ lần sau Nia tỉnh lại, mắt cũng sẽ khỏi... Nia ngoan, lần này anh trai vê muộn, lần sau sẽ không bao giờ muộn nữa đâu. Sau này anh trai cống Nia, anh trai đi đâu thì Nia cũng theo tới đó, như vậy anh trai sẽ không bao giờ muộn nữa, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ..."

"Có điều..."

Lake nhìn dòng chữ bằng máu ở bên cạnh.

"Có điều, anh trai phải rời khỏi Nia một lần cuối cùng. Chờ anh trai giết Rollon rồi sẽ cõng Nia rời khỏi Athens, đến nơi mà không ai có thể tìm thấy, sau đó để Nia sống lại. Như vậy anh em ta có thể vĩnh viễn sống bên nhau, vĩnh viễn hạnh phúc, không bao giờ tiếp xúc với những kẻ đáng sợ bên ngoài nữa..."

"Nia, em ngủ một lát đi nhé, anh trai sẽ đi giết Rollon! Người nhà của hắn giết chết cha mẹ chúng ta, hắn lại tổn thương Nia, sao ta có thể buông tha hắn, sao ta có thể buông tha hắn chứ? Em nói xem có đúng không, Nia?"

"Nia ngủ một lát nhé, anh trai sẽ lập tức vê ngay thôi, sẽ lập tức quay trở lại..."

Lake vọt vào phòng, cầm lấy đống quần áo, từng cái từng cái phủ lên cơ thể Nia, cuối cùng che kín gương mặt cô gái.

"Thế giới này, không đáng để Nia chú ý."

Lake mỉm cười thật dịu dàng với em gái, giống như những lần nhìn thấy con bé ngủ trưa vậy.

Lake đứng dậy, câm gậy ma pháp, đi ra khỏi nhà.

-Rollon....

Tiếng gào thét điên cuồng của Lake vang vọng trên bâu trời con phố.

Một người áo đen leo tường trèo vào, bôi đi dòng chữ bằng máu, sau đó lấy ra một cái lọ, chậm rãi đổ ra. Mảng sáng nhỏ hóa thành sức mạnh phép thuật kỳ dị, làm cả căn nhà trở nên mờ mịt.

Người nọ lại mở một cái lọ khác, sức mạnh kỳ dị lan ra tràn ngập khắp con đường, lần lượt từng người ngã xuống đất mê man.

Học viện Plato.

Hoth đang cố gắng vung nắm tay, điên cuồng đấm vào bao cát ma hóa.

"Ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn trở thành chiến sĩ Hắc Thiết!"

Mồ hôi rơi.

Gia tộc Pandion.

Paloma vung thương kiếm, ưu nhã như nữ thân, mạnh mẽ như cọp báo, đánh cho nữ chiến sĩ Thanh Đồng tập luyện với mình không ngừng lui lại.

Luyện tập một hồi, nàng lau sạch mồ hôi trên trán, sau đó lặng lặng xem sách ma pháp.

Nhà Jimmy.

Jimmy đang lật xem lịch sử ma pháp, thề rằng muốn giành được hạng nhất chương trình học lịch sử, được thây Cadmus khen ngợi.

Nhà Albert.

Albert nhíu mày ngửi mùi rượu nồng nặc, nghe tiếng gào thét như sấm rền ở sát vách, lặng lẽ chế tạo tay chân giả ma pháp.

Nhà Valhein.

Valhein đứng dậy, vừa chậm rãi khởi động cơ thể, vừa chậm rãi đi lại trong sân.

"Tiếp sau đó chính là trận đấu thành bang, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ giúp Rollon giành được hạng nhất. Về phần cuộc chiến quán quân cuối cùng chỉ mang tính chất biểu diễn, chỉ cần để thủ hạ của Rollon đấu với hắn là được..."

Nhà Rollon.

Rollon tay không giống như cái xác không hồn trở về nhà, cởi bỏ giáp da nhuốm máu, cố gắng rửa sạch hai tay, cố sức chà rửa, thẳng đến khi chà đôi tay đỏ ửng, thẳng đến khi chà rách cả da.

Không biết qua bao lâu, lão quản gia Turner đi tới.

"Thiếu gia Rollon, ông chủ chờ ngài ở phòng khách."

"Bảo hắn đợi đi." Trong mắt Rollon tựa hồ đã mất đi sắc màu, giống như con rối, chết lặng rửa tay mình.

Không biết qua bao lâu Rollon mới cầm lấy khăn lông, lau khô đôi tay máu me đầm đìa, chậm rãi đi tới phòng khách. Hắn bước lên bậc thang, đứng ở phòng khách, bình tĩnh nhìn cụ già ngồi trên ghế.

Nhìn nửa bên ghế dựa bị thiếu sau lưng cụ già.

Cụ già nhìn cháu trai mình, từ gương mặt không thể nhìn ra chút tâm tình nào.

Mắt và vẻ mặt Rollon giống như tượng đá, không hề có chút độ ấm nào.

"Rất tốt, không hổ là đứa nhỏ nhà Rollon.' Trên mặt ông cụ kia rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt Rollon khẽ run lên.

Đây là nụ cười đầu tiên của ông nội kể từ sau khi cha chết.

Đây là điều mình mong đợi nhất từ trước đến giờ.

Nhưng không biết vì sao hiện giờ lại không cảm nhận được vui sướng trong nụ cười kia, cũng không cảm thấy chính bản thân mình vui sướng.

Thì ra, không phải nụ cười của mỗi người đều là vui vẻ.

"À đúng rồi, hắn không chỉ điều tra chuyện ngươi gian lận, còn điều tra những chuyện khác." Leopold tựa hồ nghĩ tới gì đó, thuận miệng nói.

"Hắn nói, người đã phái người giết chết cha mẹ hắn." Rollon nói.

"Lão Turner đã ra tay quá nặng." Leopold lộ ra tiếc nuối nói.

"Đúng vậy, giống như hôm nay ta đã ra tay quá nặng vậy." Rollon cúi đầu, lẳng lặng nhìn đôi tay mình, chúng vẫn đang chậm rãi chảy máu.

Leopold lắng lặng nhìn Rollon.

Giọng của Rollon và trước kia không giống nhau.

Rollon chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ông nội mình.

"Từ trước đến nay hắn chưa từng điều tra chuyện ta gian lận, hắn chỉ đang tìm hung thủ giết cha mẹ mình!"

"Không có gì khác nhau.”

"Khác nhau rất lớn!"
Bình Luận (0)
Comment