Chương 395: Lake chết
Chương 395: Lake chếtChương 395: Lake chết
Lake chết
Rollon dùng ánh mắt u ám nhìn ông nội ngồi trong bóng tối.
Đèn ma pháp trong phòng khách vẫn không mở.
"Ta nói rồi, ánh mắt chọn bạn của ngươi rất kém cỏi." Leopold nói.
"Vì thế, người đã giết nhóc Tom?" Rollon trả lời lại đầy mỉa mai.
Rollon nói xong, trong mắt rốt cuộc có sắc màu, là màu đen đặc.
Hắn nhớ kỹ năm sáu tuổi, cha mẹ vì gia tộc mà thường xuyên ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình ông nội.
Lúc không có cha mẹ, tòa nhà này giống hệt như nhà ma tối tăm.
Vì trốn tránh mà mỗi ngày sau khi học tập tu luyện xong, Rollon lén trèo tường chạy ra ngoài chơi, tới tận khuya mới trở vê.
Không bao lâu sau, Rollon quen một đứa nhỏ cùng lứa, cha của đứa nhỏ đó là người hầu của một nhà quý tộc gân đó.
Dưới sự hướng dẫn của nhóc Tom, nhóc Rollon sáu tuổi không ngờ rằng thì ra thế giới này còn nhiều đồ chơi thú vị như vậy, hạt cát có thể làm tay chân không ngừng chui tới chui lui, phù sa có thể hòa với nước, thậm chí ngay cả cuống lá rơi rụng cũng có thể dùng để chơi đùa...
Những ngày đó là khoảng thời gian tràn đầy màu sắc trong sinh mệnh của nhóc Rollon.
Không cần đối diện với những gương mặt dọa người trong nhà ma kia, không cần làm bạn với những pho tượng, không cần ngửi mùi hôi thúi.
Cho dù một thân nước bùn và mồ hôi thì vẫn ấm áp như vậy, vui vẻ như vậy.
Thẳng đến một hôm chập tối, nhóc Rollon một lần nữa chạy tới nơi hẹn với nhóc Tom.
Hắn nhìn thấy ông nội, thấy lão Turner, còn thấy nhóc Tom ngã xuống đất.
Cổ nhóc Tom nghiêng ngã vặn vẹo giống như vịt hoang bị bẻ gãy cổ.
Nhóc Rollon sáu tuổi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn ông nội.
Leopold đưa chiếc khăn tay màu trắng cho lão Turner ở bên cạnh.
"Cám ơn ông chủ." Lão Turner nhận lấy chiếc khăn, chậm rãi chà lau tay mình.
Tay hắn rất sạch sẽ, không có nước bùn, cũng không có vết máu.
Nhưng không biết vì sao, nhóc Rollon cứ cảm thấy chiếc khăn màu trắng đó đang chậm rãi nhuộm đỏ. "Lão Turner ra tay quá nặng rồi." Giọng Leopold đầy tiếc nuối.
"Vì sao?" Nhóc Rollon lầm bầm hỏi.
"Thỉnh thoảng ngươi chạy ra ngoài chơi cũng không ảnh hưởng toàn cục, dù sao cũng chỉ là trẻ con. Ta nghĩ rằng một ngày nào đó ngươi sẽ hối cải, không ngờ ngươi lại mê muội trong đó." Leopold từ trên cao nhìn xuống nhóc Rollon.
Toàn bộ con đường giống bị cái bóng của Leopold bao phủ.
Nhóc Rollon nhìn người ông nội giống như xa tít ở phía chân trời, không thể nào hiểu được lời hắn nói.
"Tên của ngươi là Rollon, ngươi không chỉ đại diện cho ngươi mà còn đại diện cho gia tộc của ngươi, đại diện cho mỗi người bọn ta, đại diễn cho mỗi vị tổ tiên, đại diện cho vinh quang gia tộc.'
"Làm bạn với dân thường tức là kẻ địch với quý tộc."
"Hoặc là cô độc, hoặc là kết bạn với quý tộc."
"Hiểu chưa?" Leopold hỏi.
Nhóc Rollon lắc đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt.
"Nghẹn trở lại đi! Đứa nhỏ của gia tộc Rollon chỉ có chảy máu, không chảy nước mắt!" Âm thanh của Leopold giống như sấm sét vang rền.
Nhóc Rollon cắn chặt răng, cắn thật chặt.
Đợi ông nội rời đi thì nước mắt cũng tuôn trào.
Rollon nhớ kỹ, vài ngày sau đó thì cha trở vê.
Thế nhưng trong mắt nhóc Rollon đã mất đi màu sắc.
Đến nay Rollon vẫn nhớ được, sau khi biết đầu đuôi sự việc, cha mỉm cười ôm lấy mình.
"Đi thôi, tới tìm ông nội, nói cho hắn biết, hắn đã sai." Nụ cười ấm áp của cha đã hòa tan bầu trời u ám trong lòng Rollon.
"DạI" Nhóc Rollon gật mạnh đầu.
Hai cha con đi tới phòng khách, cha buông nhóc Rollon xuống, dốc hết toàn bộ sức mạnh của chiến sĩ Hoàng Kim ra ngoài, quanh thân sáng ngời, giống như một con sư tử mạnh mã vọt tới trước mặt Leopold, tung ra một quyên.
Leopold vẫn không nhúc nhích.
Luông gió mạnh quét tới, nắm tay sượt qua người , đánh trúng lưng ghế phía sau Leopold.
Nửa phần lưng ghế nổ tung, vụn gỗ bay tán loạn. Trong làn gió mạnh, hai cha con bốn mắt nhìn nhau.
"Người không thể dùng cách dạy con của mình để dạy dỗ con trai ta! Người không thể hủy diệt con mình, cũng sẽ không thể hủy diệt con trai ta! Nếu người còn dám đối xử với thằng bé như vậy nữa, ta sẽ đá người khỏi vị trí gia chủ!"
"Chờ ngươi thăng lên Thánh Vực, ta mới nghe thấy." Leopold bình tĩnh nhìn hai mắt con trai mình.
"Tốt."
Rollon nhớ kỹ, một năm sau đó, cha thăng cấp lên Thánh Vực đã ôm mình tới, cũng là nơi đó, lặp lại lời giống như vậy.
"Nghe thấy rồi." Leopold gật đầu.
Trước mắt Rollon hốt hoảng, giống như trở về khi còn bé, giống như nhìn thấy người cha đầy phấn khởi, nhìn thấy nụ cười xán lạn kia.
Thẳng đến khi bên tai lại vang lên âm thanh của Leopold.
"Chúng ta không làm gì sai, chỉ là dân thường quá nhỏ bé. Chúng ta đủ kiên cường nên mới có thể sống mãi."
Ánh mắt của Rollon rơi vào phần lưng ghế dựa thiếu mất phân nửa phía sau Leopold.
Đột nhiên Rollon mỉm cười tự giễu.
"Hai hiện trường, các người đã dọn dẹp sạch sẽ rồi đúng không? Bao gồm cả người chỉ đường cho ta."
"Mọi thứ đều đã được giải quyết, cho dù Plato tự mình ra tay cũng không thể tìm được manh mối." Leopold nói.
"Không có chứng cứ không có nghĩa là sẽ không nghi ngờ. Nếu như ta bị điều tra, ta sẽ tự mình gánh vác.
Rollon nói xong thì xoay người rời đi.
"Muốn quay lại Học viện Quý Tộc không?" Leopold nhìn cháu trai, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, u ám, đục ngầu, mờ mịt.
Rollon khó tin nhìn ông nội.