Chương 399: Nguồn gốc của vinh quang
Chương 399: Nguồn gốc của vinh quangChương 399: Nguồn gốc của vinh quang
Nguồn gốc của vinh quang
Một lát sau, Rollon thở dài, nói: "Cũng không biết vì sao, chuyện ngày hôm nay làm ta nghĩ tới cái chết của cha ta. Khi ta còn bé đã gặp rất nhiều chuyện, những ký ức đó đều có màu sắc, có đen, có xám, nhưng càng nhiều hơn là màu sắc rực rỡ, giống như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, giống như bầu trời xanh trong vắt. Thế nhưng từ khi cha chết, tất cả ký ức của ta đều chỉ là màu máu. Thế giới trong quá khứ của ta cũng chỉ là một mảnh màu máu."
Valhein không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
"Cha ta là một thiên tài, là một chiến sĩ rất mạnh mẽ, ngay cả khắp Hy Lạp cũng rất nổi tiếng. Ta thường từ chỗ nhóm trưởng bối thân thiết nghe được những điều xúc động về cha, mỗi người đều nói nếu như không có lần ngoài ý muốn đó thì cha có thể trở thành Truyền Kỳ, thậm chí có cơ hội trở thành Anh Hùng."
"Trong trí nhớ của ta, quan hệ của cha mẹ rất tốt. Tính cách của cha mẹ rất rộng rãi, rất thích cười. Hắn đối với ta rất tốt, bây giờ nghĩ lại thì không nhớ nổi hắn từng từ chối ta chuyện gì, hắn vẫn luôn nghĩ hết mọi cách để thỏa mãn ta. Cho dù từng có một vài chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần cha ở bên cạnh thì thế giới của ta vẫn rất tốt đẹp, thẳng đến ngày đó."
"Ta vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, một nhà bọn ta ngồi xe ngựa đi tới trang trại ở ngoài thành. Cha mẹ cười cười nói nói, còn nói sẽ sinh cho ta một cô em gái, mẹ đỏ mặt đánh nhẹ vai cha một cái. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dãy núi tươi đẹp và bãi cỏ sáng ngời. Ở trong trí nhớ ta, quãng thời gian đó tựa hồ vẫn còn tồn tại."
"Hai kẻ đột nhiên phá vỡ sự an tĩnh đó. Kẻ thù của cha tìm tới, chiến đấu với cha. Khi đó ta không hiểu tại sao lại có người đánh nhau, tại sao lại có người chiến đấu. Thẳng đến khi lớn lên ta mới hiểu được, thứ tốt trên đời này có hạn, mỗi người đều muốn có càng nhiều thứ tốt hơn nên nhất định sẽ có người muốn cướp đi thứ tốt của người khác."
"Khi đó ta cũng không biết mình đối mặt với cái gì, chỉ nghĩ là đánh nhau bình thường. Ta còn lớn giọng nói cha cố lên, bởi vì trong lòng ta, cha nhất định sẽ thắng. Cho dù thua thì sao chứ, hắn vẫn là cha ta. Cho dù đối phương là hai người."
"Sự việc giống như ta nghĩ, cha quả thực rất mạnh, rõ ràng là một chọi hai nhưng vẫn thành công giết chết tên pháp sư kia, đương nhiên hắn cũng bị thương không nhẹ. Chiến sĩ còn lại không thể giết được cha, cha cũng không thể giết hắn. Sau đó tên điên kia đột nhiên kia từ bỏ cha, chuyển sang ta và mẹ. Ta không kịp phản ứng, mẹ thì tiến tới một bước, giúp ta cản lại đòn tấn công của kẻ kia, bị đánh bay ra ngoài."
"Tiếp đó, cha đúng lúc xông tới cứu ta, che chắn trước mặt ta, tiếp tục chiến đấu với kẻ điên kia.”
"Ta ngơ ngác đứng đó nhìn cha ta chiến đấu như một ngọn núi cao. Sau đó cha và tên điên kia đều bị thương, tên điên đó hoàn toàn từ bỏ chiến đấu với cha, chỉ liều mạng muốn giết ta, mà cha thì vẫn luôn che chở ta. Cuối cùng cũng không biết thế nào, người nọ đột nhiên tấn công làm cha bị thương nặng, mà cha cũng đả thương tên điên kia. Cuối cùng hai bọn họ đều lưỡng bại câu thương."
"Ta không nhớ được tình cảnh cụ thể, ta chỉ nhớ rõ, phần đất gần đó đều bị hai người đạp nát, hai người máu me bê bết khắp người, cơ thể vặn vẹo không còn ra hình ra dạng. Cuối cùng kẻ kia chết đi, ta vọt tới trước mặt cha, muốn cha đứng dậy rồi cùng nhau về nhà."
"Cha nhìn ta, cho dù máu me đầy mặt nhưng vẫn mỉm cười như cũ, hắn thật sự đang cười, giống như thường ngày vậy. Hắn cười nói với ta là phải chăm sóc ông nội và mẹ thật tốt, nhưng càng phải chăm sóc tốt chính mình... '"
Rollon nói tới đây thì đột nhiên trừng to mắt, im lặng, lẳng lặng theo Valhein đi tới trước.
Trong mắt hắn lộ ra mờ mịt, nhíu mày suy tư, qua một hồi lâu thì trên mặt lộ ra đau khổ.
"Thì ra cha đã nói hai câu nhưng ta vẫn luôn nhớ mỗi câu trước mà thôi." Rollon tự lẩm bẩm, gương mặt có chút vặn vẹo rất nhỏ.
Hắn ôm ngực, giống như có vô số con rắn độc đang cắn xé trái tim mình.
Đi hồi lâu, Rollon tiếp tục kể về kinh nghiệm của mình.
"Vì sao ta lại rời khỏi Học viện Quý Tộc tới Học viện Plato chứ, nhất định ngươi đã từng nghe người khác nói. Không sai, ta đã giết người trong khi quyết đấu."
"Sau khi cha mất, cuộc đời ta cũng mất đi ánh sáng duy nhất, trong nhà giống như biến thành nhà ma, ta thường giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, một mình núp trong góc tường, nhỏ giọng lẩm bẩm tên cha, thẳng đến tận hừng đông. Đó chính là khoảng thời gian u ám trong cuộc sống của ta."
"Sau khi vào Học viện Quý Tộc, ta vẫn luôn im lặng kiệm lời, không giỏi giao tiếp, thỉnh thoảng sẽ xảy ra xung đột nhỏ với người khác, thời gian lâu dài, xung đột nhỏ sẽ dẫn thành xung đột lớn. Có một vài bạn học vì mâu thuẫn gia tộc mà sỉ nhục ta ở trường, tấn công ta, cũng không ngừng sỉ nhục cha mẹ ta, nói ta là... nói chung là rất khó nghe. Việc làm người lớn là độc ác nhất, mà lời nói của trẻ con là độc ác nhất."