Chương 438: Trách nhiệm của quý tộc
Chương 438: Trách nhiệm của quý tộcChương 438: Trách nhiệm của quý tộc
Trách nhiệm của quý tộc
"Như vậy, có bao nhiêu người xem qua dòng chữ cuối cùng ở trang cuối cùng của quyển thứ mười trong bộ Sách Quý Tộc?”
Nhóm quý tộc sửng sốt, cơ thể thẳng tắp hơi chùn xuống.
Chỉ có một số ít quý tộc nhỏ giọng mặc niệm dòng chữ cuối cùng đó.
"Trách nhiệm của quý tộc, từ đầu đến cuối."
Giọng điệu của Valhein thực bình thản, nhưng nó lại giống như sấm sét vang vọng trong đấu trường.
Đông đảo quý tộc thay đổi sắc mặt.
Rất nhiều bình dân lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Xem sắc mặt các vị là biết, quý tộc chỉ biết đặc quyền, không biết trách nhiệm."
Đông đảo quý tộc giận tím mặt.
Số ít quý tộc không ngừng nháy mắt với trọng tài.
Bốn vị trọng tài cúi đầu, đếm số hạt cát trên mặt đất.
Nhóm bình dân lộ ra biểu cảm giễu cợt, một số ít bình dân thậm chí còn lóe lên sự thù hận trong ánh mắt.
Thế nhưng, khi nhìn về phía Valhein thì ánh mắt lại trở nên đặc biệt ôn hòa.
"Nói tới trách nhiệm, ta từng nghe được một câu nói ở cảng Lion, câu nói đó là 'sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Ta nhớ khi đó có rất nhiều thủy thủ thảo luận câu nói này, phần lớn mọi người đều đang cười nhạo."
"Ta nhớ đặc biệt rõ ràng, khi đó có người nói rằng, nếu như mình có sức mạnh thì dựa vào cái gì phải gánh chịu trách nhiệm chứ? Những lời này chỉ dùng để lừa gạt kẻ yếu, là lời tự an ủi của những kẻ yếu, kẻ mạnh thật sự tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy."
"Khi đó ta nghĩ rằng hắn nói có đạo lý, thẳng đến khi nhìn thầy câu nói đó của bậc thầy Sokrates.'
"Đặc quyền của quý tộc, sinh ra đã có; trách nhiệm của quý tộc, từ đầu đến cuối."
"ý nghĩa thật sự của những lời này chính là, có người sinh ra thì đã có được hết thảy vật ngoài thân và sức mạnh mà hầu hết mọi người không thể nào so sánh, nhưng nếu như bọn họ muốn tiếp tục có được những thứ này thì nhất định phải gánh vác trách nhiệm."
"Những lời này rất khó hiểu. Nhưng chúng ta có thể nghĩ một chút, xem thử xem nếu một người có sức mạnh càng lớn lại càng không chịu trách nhiệm thì sẽ là tình huống như thế nào nhé?"
"Một chiến sĩ Hoàng Kim vừa mắt một cô gái, cô gái không thích hắn. Cô gái chỉ là người thường, không có sức mạnh để chống lại, mà hắn thì làm gì cũng không cần phải chịu trách nhiệm, không cân chịu trách nhiệm về đạo đức, không cần chịu trách nhiệm về lương tâm, không cần chịu trách nhiệm về pháp luật, thậm chí không cần chịu trách nhiệm với cô gái kia, như vậy, hắn sẽ làm gì đây? Không cần ta nói ra đáp án, tất cả mọi người đều hiểu."
"Một chiến sĩ Truyền Kỳ coi trọng một thành bang, muốn toàn bộ thành bang dốc sức phục vụ mình, người của thành bang không đồng ý, nếu như không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, vậy hắn có thể làm gì? Hắn chỉ cần chạy một vòng thành bang là đã có thể phá tan nát cả một thành phố."
"Nếu có một sự tồn tại mạnh hơn chiến sĩ Truyên Kỳ vô số lần, sức mạnh của hắn mạnh đến thái quá, thế nên mỗi nơi mà hắn đi qua, thế giới diệt vong. Thế nhưng hắn không quan tâm tới sinh mạng của mọi người, không quan tâm tới bất cứ thứ gì trên thế gian, như vậy liệu hắn có thể giống như trẻ con đùa nghịch với lũ côn trùng, không cần kiểm soát sức mạnh của mình, tùy ý đi dọc đi ngang, tùy ý hủy diệt thế giới- cho dù thật ra hắn vốn không muốn giết người."
"Tình huống mà chúng ta vừa nói chỉ là nếu như mà thôi, tình huống thực tế là gì? Tình huống thực tế chính là, nếu như một người có sức mạnh không ngừng gia tăng nhưng lại không chịu gánh trách nhiệm tương ứng thì thứ bị hủy diệt không phải thế giới, mà là chính bản thân hắn! Nếu như chiến sĩ Hoàng Kim đó thật sự không khống chế chính mình, không gánh chịu trách nhiệm, muốn làm gì thì làm, một ngày nào đó hắn sẽ bị chính sức mạnh khủng khiếp của mình hủy diệt."
"Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, những lời này không phải bảo vệ người khác, là chính mình. Là vì tránh cho mình không thể khống chế. Trách nhiệm không phải ràng buộc, giống như quần áo không phải vì ngăn cách chúng ta, là bảo vệ."
Khán giả toàn trường lộ ra biểu cảm khác nhau, có người gật đầu, có người nghi hoặc, có người lắc đầu, có người suy nghĩ sâu xa.
"Nếu như chỉ như vậy thì ta vẫn không thể nào hiểu được lời của bậc thầy Sokrates. Thẳng đến khi tự mình trải qua cái chết của Lake, trải qua chuyện chính mình bị hạ độc, bị lừa dối, bị giam cầm, thì ta mới thật sự hiểu được điểm này."
"Từ nhỏ ta đã có một giấc mộng rất mộc mạc, ta muốn làm cho Athens tốt đẹp hơn, muốn Hy Lạp tốt đẹp hơn, muốn toàn thế giới tốt đẹp hơn."
"Khi bé ta tới cảng Lion, vẫn luôn thấy rất nhiều thứ, quyết đấu, cướp giật, giết chóc, phản bội, lừa dối, đau đớn, phẫn nộ, tự sát... ta hiểu rõ, mình không có khả năng nghịch chuyển thế giới này, nhưng ta nhất định phải mang tới chút thay đổi, để thế giới này tốt đẹp hơn một chút, cho dù chỉ là tốt đẹp hơn một chút thôi, một chút thôi cũng đủ rồi." Trên mặt Valhein lộ ra nụ cười ôn nhu.
"Vì thế, ta muốn trở thành ma pháp sư Truyền Kỳ, dùng sức mạnh ma pháp để khiến thế giới này tốt đẹp hơn một chút. Ngay từ đầu suy nghĩ rất đơn giản, chờ đến khi trở thành ma pháp sư Truyền Kỳ rồi, ta sẽ có thể thay đổi thế giới, vì thế mỗi ngày ta đều nằm mộng đẹp, sống thật mơ hồ.