Chương 439: Trách nhiệm của quý tộc (2)
Chương 439: Trách nhiệm của quý tộc (2)Chương 439: Trách nhiệm của quý tộc (2)
Trách nhiệm của quý tộc (2)
Theo những quyển sách mà ta được đọc, không ngừng tiến hành trao đổi tư tưởng với những bậc tài giỏi đức hạnh nhất trên thế giới từ những quyển sách đó, ta đột nhiên phát hiện một chuyện."
"Nhóm bậc thầy Truyền Kỳ này quả thực có sức lực mạnh mẽ, thế nhưng, trước đó bọn họ không có. Vì thế ta cẩn thận lật xem kinh nghiệm của bọn họ, nghiên cứu từng chút một, mỗi việc bọn họ làm đều giống như một bậc thang dẫn tới cấp bậc Truyên Kỳ, bọn họ giống như người bình thường, từng bước dễ dàng leo lên vị trí Truyền Kỳ."
"Ta cảm thấy thực kỳ quái, bắt đầu tự hỏi, trong đó chắc chắn có ẩn giấu điều gì đó. Bởi vì ta có một nguyên tắc tư duy cơ bản: Nếu như một chuyện trọng đại mà ta có thể dễ dàng hiểu được nó thì khẳng định là ta đã bỏ sót cái gì đó. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như ta có thể nhanh chóng hiểu được bản chất của bậc thầy thì ta nhất định đang đứng trên đỉnh cao của con người, chứ không phải đang sinh trưởng đầy đau khổ như vậy."
"Ta nhiều lân nghiên cứu những chuyện mà bọn họ đã làm, đến cuối cùng thì phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái. Những chuyện mà bọn họ đã làm, có đôi khi là lật đổ lẽ thường; đôi khi là trái ý bậc cha chú; đôi khi là tổn hại lợi ích; đôi khi là từ bỏ dang tiếng; đôi khi là từ bỏ lợi ích; đôi khi là bị người ta phủ nhận... Nói chung, những chuyện mà bọn họ làm, từ góc độ của người bình thường thì đó chính là chuyện sai trái hoặc là vô dụng. Thế nhưng mỗi việc mà bọn họ làm, không quản là nhỏ hay lớn thì đều có một điểm lạ thường giống như nhau."
"Đó chính là, mỗi khi làm, bọn họ chỉ nhắm tới chuyện mà mình muốn làm nhất, chúng ta có thể gọi đó là mục tiêu tinh thần, hoặc là lý tưởng, hoặc là sứ mệnh của chính mình."
"Khi bọn họ đứng trước mặt những quyết định trọng đại, bọn họ sẽ không lo lắng nó có thể kiếm được tiên hay không, không lo lắng sau này mình có thể ăn được cơm hay không, không lo lắng người khác có ý kiến gì về mình, chỉ xem xét xem chuyện này có hướng cuộc sống của mình về mục đích cuối cùng hay không."
"Nghĩ thông suốt được điểm này, ta đột nhiên hiểu được. Chỉ có làm chuyện làm thế giới tốt đẹp hơn thì ta mới có thể trở thành bậc thây Truyền Kỳ. Đây là, con đường Truyền Kỳ của Valhein ta."
"Sau khi suy nghĩ cẩn thận chuyện này, trong lòng ta có một cây thước, ta thường dùng hai cây thước đo 'làm thế giới tốt đẹp hơn và 'bậc thầy Truyền Kỳ' để tự cân đo chính mình, tại sao phải làm? Có cần làm hay không? Nên làm thế nào? Đương nhiên, ta làm cũng không tốt, ta thường quên sử dụng cây thước đo, thậm chí còn thường xuyên dùng sai, thế nhưng, ta không thúc ép bản thân, chỉ cần không ngừng tiến tới, không ngừng nhắc nhở chính mình, rôi một ngày nào đó, ta sẽ làm được." Valhein nhìn thoáng qua nhóm khán giả có chút không rõ, tiếp tục mở miệng.
"Ta vì mộng tưởng của mình mà làm những chuyện cần làm, đó chính là trách nhiệm của ta. Trách nhiệm càng nhiều, sức mạnh càng lớn, đó chính là bản chất sâu hơn!"
"Giống như, trên thế giới này có một ngọn núi lớn thần kỳ, có một cái hộp thần kỳ, ngươi muốn cái gì, chỉ cân mở nó ra là có được. Thế nhưng ngọn núi này lại rất cao, ngươi phải bò lên ngọn núi này mới có thể mở cái hộp đó. Phần lớn mọi người đều cảm thấy ngọn núi đó quá cao nên không leo lên. Thế nhưng những vị bậc thầy, những vị hiền triết đó, không lo lắng khó khăn, không lo lắng trở ngại, bọn họ chỉ nghĩ một việc: Làm sao mới có được thứ mình muốn. Sau đó bọn họ lấy cái hộp thân kỳ kia làm mục đích, leo lên."
"Thú vị nhất là, rất nhiều người cho dù không leo được tới đỉnh núi, cũng có thể ngoài ý muốn gặp được những hộp kho báu nhỏ trong quá trình leo lên."
"Có người sẽ nói, leo lên núi quá mệt mỏi."
"Như vậy, so với nỗi đau đang đi mà rơi vào trong hố, ngã xuống ao, lạc trong sa mạc và đuối nước, chút mệt này tính là gì chứ?"
Valhein nói xong thì nhìn sang Rollon.
"Trước đó ta có hỏi ngươi, nguồn gốc vinh quang của gia tộc Rollon là gì, ngươi không trả lời. Rất hiển nhiên, ngươi cũng không biết nguồn gốc vinh quang gia tộc ở nơi nào. Như vậy, ngươi biết cái gì là vinh quang gia tộc không? Cũng thực hiển nhiên, ngươi không biết."
Điên cuồng trong mắt Rollon tiêu tan hơn phân nửa, thay vào đó là mê man và nghi hoặc.
"Ngươi chỉ tự tạo cho mình một sự tồn tại trông huy hoàng, đặt cái tên đẹp đẽ là vinh quang gia tộc, nhưng ngươi không biết đó là gì, như vậy, tất cả những gì ngươi làm không chỉ không liên quan tới vinh quang, mà đã định sẵn là đi ngược với vinh quang."
"Trước đây không lâu, ta đã xem qua trải nghiệm của đời tổ tiên Rollon đầu tiên của ngươi, sau khi xem xong, ta mới hiểu được vinh quang của Rollon đời đầu vĩ đại nằm ở đâu. Hóa ra hắn và đồng bạn đã tấn công quân đoàn trộm cắp, hóa ra hắn và bằng hữu liên thủ chống lại ma thú xâm lấn thành trấn, hóa ra hắn và chiến hữu đã kê vai chiến đấu, hóa ra hắn và những người bạn Truyền Kỳ đã cùng nhau đánh bại Truyền Kỳ Ai Cập."
"Trong chuyện xưa của Rollon đời đầu tiên, ta phát hiện một chỉ tiết rất thú vị. Trong chuyện xưa ghi chép rằng có vài lần được ca ngợi về những chiến công của mình, hắn vẫn luôn đáp lại giống như nhau. Hắn nói rằng: 'Ta chỉ làm chuyện ta nên làm mà thôi"