Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 459 - Chương 460: Coi Thường Ai Đó Hả?

Chương 460: Coi thường ai đó hả? Chương 460: Coi thường ai đó hả?Chương 460: Coi thường ai đó hả?

Coi thường ai đó hả?

"Tướng quân Sisyphus đại nhân." Chỉ thấy một tướng quân chiến sĩ Hoàng Kim bước qua cánh cửa, vọt tới trước mặt Sisyphus.

"Làm sao vậy?" Tà dị trong mắt Sisyphus vẫn còn, ý cười vẫn còn, nhưng đột nhiên lại có thêm một tia ý lạnh.

"Đại nhân, công chúa Paloma điện hạ vừa mới tới, nàng ném tín vật gia tộc Pandion ở đó, không cho bọn ta rời đi. Người nọ nói.

"Ngươi nói rõ chỉ tiết một chút xem." Giọng của Sisyphus rất ôn hòa.

"Công chúa điện hạ tới đây, ném tín vật, nói rằng không cho phép bọn ta rời khỏi phòng trước ngày mai. Nếu rời đi sẽ bị nàng xem là kẻ địch, đợi đến khi nàng thăng cấp Hoàng Kim nhất định sẽ quay về báo thù. Thế nhưng núi Chiến Thần đã hạ lệnh xuống, bọn ta không thể ở lại đây cả một ngày được. Tướng quân, xin ngài hãy ra lệnh đi."

"Núi Chiến Thần lớn hay ta lớn?" Sisyphus đột nhiên mỉm cười nhìn chiến sĩ Hoàng Kim.

"Đương nhiên là ngài lớn!" Chiến sĩ Hoàng Kim trả lời ngay, đây là thói quen của tất cả mọi người ở Thành Vệ Quân.

"Ta có một vấn đề, vì sao Paloma bảo ngươi ở trong phòng nghị sự mà ngươi lại chạy ra ngoài?" Sisyphus nhìn chiến sĩ Hoàng Kim, trong mắt tựa hồ thật sự có nghi hoặc.

Cơ thể chiến sĩ Hoàng Kim run lên, ánh mắt xẹt qua kiếm Tàng Quan vẫn chưa vào vỏ, sắc mặt biến đổi kịch liệt, dùng âm thanh run rẩy nói: "Đại tướng quân, ngài... ngài... nghe nói là ngài...

Soạt...

Ánh sáng đen chợt lóe, kiếm dài trở vào vỏ.

Đầu chiến sĩ Hoàng Kim rơi xuống đất, máu tươi từ cổ phun ra.

"Mệnh lệnh của núi Chiến Thân không phải là cái cớ để ngươi vượt qua tín vật nhà Pandion."

Sisyphus nói xong thì lộ ra nụ cười mỉm tà dị, nhìn vào trong đại sảnh.

Toàn bộ tướng lĩnh lẫn binh sĩ trong đại sảnh đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vị tướng quân thứ hai của Thành Vệ Quân này.

"Núi Chiến Thần lớn hay là ta lớn?"

"Ngài lớn!" Các tướng sĩ cùng hô to, đồng thanh, giống như đã luyện tập vô số lần rồi vậy.

"Các ngươi ở lại đại sảnh bàn bạc kế hoạch, ngày mai sau khi trời sáng thì đi bắt đối tượng tuyển chọn em rể số một của ta. Ta không vào đại sảnh, bằng không trong hôm nay cũng không ra được...

Sisyphus nói xong thì chậm rãi rời khỏi Thành Vệ Quân.

Nhà Pandion.

Ngoài cửa phòng Paloma.

Hai nữ hầu chiến sĩ Thanh Đồng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Ta mới từ chỗ quản gia nghe nói tượng quán quân đồng thau của Valhein mà điện hạ bảo người chế tạo đã bị người của núi Chiến Thần cướp đi rồi."

"Sao có thể như vậy chứ, lá gan của bọn họ đúng là quá lớn mà."

"Nghe nói cũng chọc giận nhóm bình dân ở đó, nếu không có ma pháp sư ngăn cản thì bình dân đã xông lên núi Chiến Thần, tạo thành huyết án rồi."

"Nếu điện hạ biết thì chắc chắn sẽ không vui."

"Chuyện này tạm thời đừng nói với điện hạ, chờ vài ngày nữa tâm tình điện hạ tốt hơn rồi hãy báo."

"Aiz, vốn mấy hôm trước điện hạ giống như biến thành người khác, mỗi ngày đều rất vui vẻ, Valhein vừa đi, ngài ấy lại trở lại giống như trước kia rồi."

"Đúng vậy...'

Đột nhiên, trong phòng truyền tới tiếng thở nhẹ.

Hai nữ hầu vội vàng tiến vào trong phòng, đứng trước giường.

'Công chúa điện hạ, ngài làm sao vậy?”

Sắc mặt Paloma trắng bệch, vết thương khắp người đã khép lại, vết sẹo đã tan, chỉ còn lại vết đỏ nhàn nhạt.

"Ta... khi nấy ta nghe các ngươi nói, tượng quán quân đồng thau không còn nữa?" Paloma hơi trừng mắt, đôi môi trắng bệch, không có chút sắc màu nào.

"Cái này... xin ngài yên tâm, sự việc sẽ được nhanh chóng giải quyết thôi ạ. Học viện Plato đã phái người tới núi Chiến Thần nói chuyện rồi."

"Ta muốn đi tìm bọn họ..." Paloma đưa tay vịn giường, cố ngồi dậy.

"Điện hại" Hai nữ hầu vội vàng đỡ Paloma.

"Ngài không thể đi được đâu! Vết thương của ngài vẫn chưa hồi phục."

"Ta muốn đi!" Paloma giấy giụa muốn xuống giường.

"Điện hạ, ngài không thể đi được..." Hai nữ hầu kinh hoảng.

Paloma vừa tức lại gấp, trước mắt tối sâm, ngất đi. “Công chúa điện hạt"

"Mau đi tìm quản gia đại nhân..."

Phủ Pandion gà bay chó sủa, hỗn loạn tưng bừng.

Ở góc đông nam phủ Pandion, là khoảng sân huấn luyện của gia tộc Pandion.

Bốn phía quanh sân được dãy cột hành lang bao quanh.

Một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng đứng dưới cột hành lang.

Bóng ma của cột hành lang rơi trên người hắn, che khuất nửa người trên, chia cơ thể hắn thành đường chéo theo tia sáng mặt trời.

Hắn chậm rãi đưa tay phải, ánh sáng chợt lóe, một ngọn giáo ma hóa màu đen sọc đỏ xuất hiện trong tay.

Bên ngoài ngọn giáo ma hóa quấn một con rắn dài nhỏ màu đen.

Thần lực màu vàng sậm như nước bao quanh thân giáo.

Chân trái hắn bước ra nửa bước, cơ thể hơi xoay một chút, nhắm thẳng hướng núi Chiến Thân, ném mạnh ngọn giáo ma hóa.

Âm...

Ngọn giáo ma hóa mang theo tiếng nổ chói tai xẹt qua nửa thành Athens thì bắt đầu hạ thấp, đột nhiên, ngọn giáo lại tiến thêm một bước tăng tốc, phát ra tiếng nổ vang càng khủng khiếp hơn nữa.

Phía trước ngọn giáo tuôn ra sương trắng hình nón, phần đuôi cũng quấn quanh một tâng sương trắng.

Người của nửa thành phố nghe thấy âm thanh nên nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy ngọn giáo ma hóa giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, hướng về một căn phòng trong núi Chiến Thần.

Một vị chiến sĩ Thánh Vực ngồi trong phòng, mặt lạnh răn dạy thuộc hạ.

"Là mệnh lệnh của núi Chiến Thần quan trọng hay lời của một cô gái quan trọng? Ta không muốn nhìn thấy pho tượng của Valhein xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong Athens này nữa! Hắn là kẻ thù của quý tộc! Nhớ kỹ, hắn chính là kẻ thù của tất cả quý tộc! Nếu như ai..."
Bình Luận (0)
Comment