Chương 466: Gia cố ma pháp (2)
Chương 466: Gia cố ma pháp (2)Chương 466: Gia cố ma pháp (2)
Gia cố ma pháp (2)
Khác với Người Lùn bình thường khác là trên đỉnh đầu Người Lùn này có vương miện màu vàng, trên vương miện khảm bảy viên đá quý màu sắc khác biệt.
Viên đá quý màu tím ở giữa so với đèn ma pháp còn sáng hơn, đủ để trở thành ngọn đèn pha ở dưới lòng đất.
Tay hắn cầm một cái chùy vuông gai nhọn, chuôi chùy đen kịt, đầu chùy vàng óng ánh như hoàng kim.
Hắn mặc áo giáp dây xích màu bạc kiểu dáng tinh xảo, hoàn toàn khác biệt với nhóm Người Lùn bẩn thỉu trong Học viện Plato, hắn càng giống như ky sĩ trong nhóm Người Lùn hơn.
Mà hắn quả thực đúng là ky sĩ.
Hắn không đứng trên mặt đất mà cưỡi trên lưng một con Hắc Ma Dương sừng to.
Hắc Ma Dương giống như ngựa con toàn thân bắp thịt phồng to vậy, đối với nhân loại trưởng thành thì có hơi bé, nhưng lại vừa vặn thích hợp cho trẻ con cưỡi.
Trên người con Hắc Ma Dương này cũng đeo đầy lớp giáp màu bạc sáng bóng.
Lẻng xẻng...
Người Lùn xoay người xuống dê, nửa quỳ xuống.
"Người Lùn Vương Kim Chùy, bái kiến bệ hạ."
"Be be..." Hai chân trước của Hắc Ma Dương quỳ xuống, cúi đầu, cơ thể run nhẹ.
Người hầu Người Lùn trừng to cặp mắt đen kịt, đầy tôn kính nhìn Valhein, trong ánh mắt thậm chí có chút sợ hãi.
"Ngươi sợ ta à?" Valhein có chút tò mò.
"Bệ hạ là Người Khổng Lồ, mà ta đây chỉ là lệ thuộc vào ngài." Người hầu Người Lùn đàng hoàng nói.
"Ngươi sửa tên đi." Valhein nói.
"Mệnh lệnh của bệ hạ là vinh quang của ta." Ánh mắt của người hầu Người Lùn rất kiên định.
"Ngươi sửa lại thành Vương Đại Chùy đi."
Vương Đại Chùy choáng váng.
"Người Lùn Vương Đại Chùy, cái tên hay biết bao nhiêu." Valhein nói. "Vâng, bệ hạ." Vẻ mặt Vương Đại Chùy đầy oan ức.
"Ngươi cấp bậc gì?" Valhein càng nhìn lại càng thấy Vương Đại Chùy không giống Hắc Thiết.
"Là đỉnh của bậc Thanh Đồng, gần Bạch Ngân thưa bệ hạ. Con súc sinh này là Hắc Thiết." Vương Đại Chùy kiêu ngạo ưỡn ngực, võ võ cái sừng dê thật to ở bên cạnh người mình.
"Be be..." Hắc Ma Dương vẫn cúi đầu như cũ.
Cặp sừng của nó quả thực giống như sừng linh dương vậy, dài gân hai mét.
"Tốt lắm." Valhein gật đầu, đứng dậy.
Vương Đại Chùy vui sướng đứng dậy, Hắc Ma Dương chỉ đứng được một nửa thì hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng lại quỳ xuống đất, lớp giáp trên người lẻng xẻng kêu vang.
"Con súc sinh chưa trải đời này!" Vương Đại Chùy nắm cái sừng nó nhấc nhẹ, xách Hắc Ma Dương lên.
"Ngươi so với chiến sĩ Bạch Ngân bình thường, kết quả sẽ thế nào?" Valhein hỏi.
Vương Đại Chùy dùng tay phải giơ cây chùy lớn, tay trái giơ ba đầu ngón tay, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ba chùy!"
"Rất tốt!" Valhein rất hài lòng, xem ra không chỉ cường hóa người hầu' có tác dụng gia tăng cho Vương Đại Chùy, ngay cả huyết mạch Người Khổng Lồ và huyết mạch Nguyên Tố cũng gia tăng mạnh mẽ.
Được chủ nhân tán thưởng, Vương Đại Chùy nhếch miệng cười vui sướng.
"Được rồi, vào tháp ma pháp làm quen với bạn mới của ngươi đi." Valhein vung tay lên xua tan Vương Đại Chùy.
Mở sách ma pháp, tìm kiếm trận pháp ma pháp Thanh Đồng khác.
"Lá của cây Ma Lực rất nhiều, nhưng thời gian có hạn, trước tiên học tập là quan trọng nhất."
Valhein nhanh chóng chọn ra những pháp thuật Thanh Đồng khá quan trọng, kháng đau ốm, thuật mê hoặc, con mắt nhạy bén, nguyên tố tăng thêm, nguyên tố cạm bẫy, khiên nguyên tố, kháng độc, khiên nham thạch, đôi tay nham thạch, áo giáp nham thạch, chấn động mạnh mẽ, thuật tường đá, thuật cạm bấy, thuật đầm lầy, thuật cát chảy, ngọn lửa bùng cháy, thuật truyền âm, thuật phong hành, điều trị vết thương, tinh thông thủy tính, thuật thủy hành, hô hấp dưới nước, đóng băng hơi nước và thuật dây leo.
Hai mươi bốn trận pháp ma pháp, cho dù vẽ liên tục thì ít nhất cũng phải tốn sáu tiếng đồng hồ. Đây là Valhein có khả năng vẽ rất mạnh, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn từ trước, ma pháp sư Thanh Đồng bình thường đừng nghĩ tới chuyện vẽ trận pháp ma pháp hoàn chỉnh trong vòng nửa giờ.
Sau khi vẽ xong mười hai trận pháp, Valhein cảm thấy uể oải nên rời khỏi tháp ma pháp.
Buồng nhỏ trên tàu lay động kịch liệt.
Valhein vội vàng vịn tường, loạng choạng mở cửa buồng.
Sắc trời u ám, mưa nhỏ tí tách, sóng biển nhấp nhô, đầu sóng bọt trắng đập vào thân tàu, gió mạnh phần phật bên tai.
Boong tàu ướt nhẹp, giống như bị bôi một tâng dầu mỡ.
Nhóm thủy thủ ở bên ngoài nhẹ nhõm, híp mắt, lớn tiếng nói trong gió: "Valhein các hạ, may mà ngài đã ra rồi, bằng không có lẽ bọn ta phải vào trong nhắc nhở ngài."
"Có bão lớn à?" Valhein lảo đảo nắm ván cửa.
"Đúng rồi, hơn nữa phạm vi còn rất rộng. Vị ma pháp sư Hoàng Kim kia bay lên giữa không trung quan sát, nghe nói kéo dài cả mấy trăm dặm, duy trì liên tục nhiều ngày, không thể nào đi vòng được, chỉ có thể từ bỏ điểm đến Miletus trước đó, đổi tuyến đường sang Ephesus.'
"Được, ta biết rôi. Ta không rành hàng hải bằng mọi người, nếu như cần thì có thể gọi ta, ta đã là ma pháp sư Thanh Đồng rồi. Ngươi không cần ở đây canh chừng nữa, đi làm chuyện của mình đi, nếu có chuyện quan trọng thì nhớ báo cho ta biết." Valhein lớn tiếng nói.
"Tuân lệnh!" Thủy thủ di chuyển rất nhanh trên boong tàu đang dao động.
Valhein tìm một sợi dây trong buồng nhỏ cột quanh hông mình, sau đó chậm rãi đi tới mép thuyên quan sát xa xa.
Phía đông nam mây đen cuồn cuộn, giống như đám động vật biển đang từ khắp bầu trời cuộn trào mãnh liệt ập tới.