Chương 477: Sát thủ ma pháp sư
Chương 477: Sát thủ ma pháp sưChương 477: Sát thủ ma pháp sư
Sát thủ ma pháp sư
"Không cần đâu, ta ăn xong rồi, nồi này là đặc biệt nấu cho ngươi. Ngươi còn nhỏ, đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút." Dì Tabitha cười cười rời đi, bóng lưng thướt tha.
Valhein nếm súp rau, tay nghề của dì Tabitha quả thực không tệ.
"Các ngươi muốn ăn gì?" Valhein nhìn sang Snore và Alcides.
"Thịt! Snore vội nói.
"Giống thế." Alcides rất bình tĩnh.
"Ngươi đã không được ăn thịt bao lâu rồi?" Valhein nhìn Snore.
Snore có chút sửng sốt, cố gắng suy nghĩ, qua thật lâu mới bất đắc dĩ nói: "Đã không được ăn lâu lắm rồi, không nhớ được."
"Đưa hai tay ra.' Valhein nói.
Snore vội vàng đưa hai tay tới để nhận đồ ăn, Valhein vung tay một cái, một con dê nướng nguyên con từ trên trời rơi xuống, rơi vào trên tay Snore.
"Ăn đi." Valhein nói.
"Bệ hạ, ngài đối xử với ta tốt quá..." Snore vừa nói vừa chảy nước miếng, vành mắt ươn ướt, đây chính là cả một con dê nướng!
Nói xong, Snore giống như đang cầm một ổ bánh mì thật lớn mà cắn cái đùi dê.
Rôm rốp...
Trực tiếp nhấm nuốt da thịt lẫn xương.
Snore vừa khóc vừa ăn, vừa ăn vừa hàm hồ nói gì đó không rõ.
“Thơm quá... ăn ngon... hu hu...'
Nhóm lính đánh thuê và người của đội buôn trợn trắng mắt, thật sự chưa từng thấy qua ai ăn thịt dê như thế.
Cả một con dê nướng lớn như thế thoáng cái đã bị Snore ăn hết, sau đó bắt đầu liêu mạng liếm ngón tay.
Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy không cần ăn cơm nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, trái cổ không ngừng lăn lộn.
"Chưa no à?" Valhein hỏi.
"He he..." Snore xấu hổ bật cười.
"Đưa tay.' Valhein nói. Snore lập tức đưa tay tới, ngón tay suýt chút nữa đã chọt vào mặt Valhein, hắn vội vàng lùi lại một chút.
Valhein lại vung tay, hai con dê nướng rớt xuống.
"Bệ hạ, ngài đối xử với Snore thật sự quá tốt...' Snore quỳ xuống tại chỗ.
Chưa bao giờ được ăn nhiều thịt tới vậy!
Trước đây chỉ được ăn toàn là thức ăn kém cỏi nhất, thậm chí có một thời gian còn ăn thức ăn cho heo, thứ ngon nhất là xương còn thừa lại.
"Ăn đi." Valhein nói.
"Vâng!" Lần này Snore ăn chậm hơn một chút, bắt đầu thưởng thức hương vị thịt dê.
Alcides liếc nhìn Valhein.
Đúng là mở mang kiến thức, có ma pháp sư nhà ai lại để dê nướng nguyên con trong nhẫn không gian không chứ? Hơn nữa xem ra còn để không ít.
Sau đó Valhein trải khăn trải bàn, từ không gian phế tích lấy ra các loại thức ăn, bánh quy mật ong, cá ngừ hun khói, bít tết lạnh, sườn cừu bỏ da, quả sung...
Alcides câm nín, người ở xa xa cũng dại cả ra.
Vị ma pháp sư đại gia này đang đi dạo chơi à?
Dì Tabitha cũng không ngờ Valhein lại mang theo nhiều thức ăn như vậy, phì cười.
“Nguội thì tự hâm nóng lại.' Valhein nói xong thì đưa cho Alcides một bộ dụng cụ ăn, sau đó dùng dao rĩa ăn cơm.
"Bộ dụng cụ ăn trong truyên thuyết?" Alcides hỏi.
"Đúng vậy. Ngươi nhìn cách ta dùng, xem chút là biết thôi." Trước tiên Valhein lấy một miếng bò bít tết, đặt vào dĩa cắt gọn, đưa qua cho Alcides, sau đó tự mình ăn.
Alcides nhìn chằm chằm Valhein một lúc lâu, chăm chú cầm lấy nĩa, xiên miếng thịt bò bít tết đã được Valhein cắt gọn.
Rắc...
Dĩa ăn vỡ vụn, nĩa đâm xuyên qua khăn trải bàn lụi vào trong bãi cỏ, mảnh vỡ của dĩa ăn suýt chút nữa đã văng trúng Vương Đại Chùy.
Mọi người liếc mắt.
Alcides vẻ mặt không thay đổi, vẫn không nhúc nhích.
"Không sao, dĩa nhiều lắm." Valhein lấy ra một chồng dĩa, tiếp tục tự mình ăn cơm.
Sau khi xiên bể bốn cái dĩa, Alcides thuần thục nắm giữ dao nĩa, hơn nữa đặc biệt chuẩn xác, không quản là cắt thịt gì, không nhiều không ít một dao là xong, thậm chí còn không chạm vào đáy dĩa, không phát ra chút âm thanh va chạm nào.
Valhein bất đắc dĩ nhún vai, Paloma cũng như thế, ăn cơm với nhóm chiến sĩ thực thụ này thực không thú vị.
"Rất tốt." Alcides ăn một miếng, gật đầu tự tán thưởng.
Valhein rất nhanh đã ăn xong, sau đó Alcides ăn sạch sẽ tất cả thức ăn.
Valhein yên lặng tính toán trong lòng, gấp rưỡi Hoth, gấp chín Paloma.
Alcides nhìn chằm chắm số dụng cụ ăn trống rỗng, nhịn không được giải thích: "Thức ăn của ngươi, rất đặc biệt."
Valhein nhìn thoáng qua Alcides.
Cứ nói là ngươi thèm ăn đi!
Valhein mỉm cười nói: "Ta vẫn luôn chú trọng chuyện ăn uống, đây là thú vui, cũng là căn bản, dù sao thì ăn uống, ngủ nghỉ, rèn luyện chính là ba nền tảng đảm bảo cơ thể khỏe mạnh.”
Alcides nhìn chằm chằm Valhein.
Còn là ma pháp sư biết nói chuyện.
Bẹp... bẹp...
Valhein và Alcides theo âm thanh nhìn lại.
Snore đang dùng đầu lưỡi liếm cái môi lớn của mình, âm thanh so với chó uống nước còn lớn hơn.
"Ngươi vẫn chưa ăn no à?" Valhein hỏi.
Snore lộ ra vẻ xấu hổ.
"Ta không tin.”
Valhein đứng dậy, liên tiếp phóng ra mười phép thuật Hắc Thiết cây sa kê.
Sau khi thăng lên ma pháp sư Thanh Đồng, quả của cây sa kê lớn hơn hẳn một vòng, giống như quả dưa hấu màu trắng bự một thước, số lượng cũng tăng lên ba mươi quả.
“Ngươi ăn đi, hôm nay ta xem ngươi ăn!"
Snore hơi giật giật mũi.
"Thơm!" Nói xong liên xông tới, giống như gặm táo mà gặm đám quả sa kê thật to kia.
Rôm rốp rôm rốp...
Nhóm lính đánh thuê và người của đội buôn ở xa xa không làm gì, ngơ ngác nhìn Snore ăn quả sa kê.
Tình cảnh quá rung động. Valhein quay đầu nhìn thoáng qua những người đó, thậm chí nghi ngờ là bọn họ sẽ tới trước mặt Snore ném đồng cú mèo.
Âm thanh đột nhiên biến mất.
Valhein kinh ngạc quay đầu lại, mười cây sa kê trụi lủi, trụi li...
"Lần nữa!"