Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 475 - Chương 476: Dì Tabitha

Chương 476: Dì Tabitha Chương 476: Dì TabithaChương 476: Dì Tabitha

Dì Tabitha

Valhein thì tựa hồ không hề để tâm tới chuyện Alcides thường xuyên rời đi.

Ùng ục ùng ục...

Âm thanh như tiếng sấm vang lên.

Snore cúi đầu.

Âm thanh vang dội kia từ trong bụng hắn phát ra.

"Cố thêm một chút, chốc nữa chúng ta tìm chỗ dựng trại tạm thời, sau đó sẽ ăn cơm tối." Valhein nói.

Snore thở phào nhẹ nhõm.

Hai tiếng sau, đội ngũ vẫn tiếp tục đi tới.

Bước chân của Snore bắt đầu lảo đảo, vũ khí đong đưa qua lại, ngoại trừ Alcides, những người khác đều né đi thật xa.

Hai Thần Lùn nhỏ từ đầu đến cuối vẫn luôn ôm đầu.

Sắc trời cũng đã tối, ở phía trước đột nhiên xuất hiện ánh lửa.

Valhein ngẩng đầu nhìn lên, ở nơi rất xa có một đống lửa đang cháy.

Nương theo ánh lửa, Valhein nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Thấy đống lửa trại ở phía trước không? Chúng ta đi tới nơi đó."

Đội ngũ đi nhanh hơn, cách ánh lửa ngày càng gần.

Cách xa mấy trăm mét thì trong khu trại phía trước truyền tới tiếng cảnh báo dày đặc, người trong trại bày ra thế trận, bảo vệ xe bò, sẵn sàng đón địch.

Trong trại lờ mờ có khoảng bốn, năm chục người.

Valhein giống như không nhìn thấy, tiếp tục đi tới trước.

Chỉ chốc lát sau, một người trong trại lộ ra vẻ mặt vui mừng, đẩy lính đánh thuê trước mặt mình ra, một đường chầm chậm chạy tới chỗ Valhein.

"Valhein các hạ, không ngờ lại có thể nhìn thấy ngài ở nơi này." Harnas ngạc nhiên mừng rỡ nói.

Valhein mỉm cười, không ngờ lại gặp mặt người bạn cũ đã tặng phòng ăn và trái cây huyết mạch Người Khổng Lồ cho mình ở đây, trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều, thậm chí cảm thấy chắc chắn sẽ có chuyện tốt xảy ra.

"Chào Harnas. Từ xa ta đã thấy ngươi rồi." Valhein nói. "Sao tự dưng ngài lại tới đây, đã xảy ra chuyện gì à?" Harnas kinh ngạc nhìn sang những người khác.

"Ngươi không biết chuyện Athens à?" Valhein không ngờ quý tộc của một gia tộc Anh Hùng lại không biết chuyện lớn như vậy.

Harnas cười khổ nói: "Bọn ta là chiến sĩ, không phải ma pháp sư, cho dù là chiến sĩ Bán Thần nếu muốn truyền tin tức thì phải tự bay đi, hai là cả thế giới gào loạn cả lên. Cộng thêm ta đặt hết tâm tư vào chuyện kinh doanh thương hội Agala bên này, hi vọng để gia tộc một lần nữa nhìn thấy giá trị của ta, để ta trở lại. Tin tức bên Athens hoàn toàn dựa vào thủy thủ hoặc nhóm lính đánh thuê mà thôi."

Valhein thấy người trong trại cách mình khá xa, thâm nghĩ Harnas sớm muộn gì cũng biết chuyện nên đơn giản nói một chút những gì đã xảy ra, bao gôm cả chuyện của mình với Lake và Rollon, cả chuyện xảy ra ở đấu trường và vở kịch Jacques do mình viết.

"Ta thế mà lại bỏ qua một chuyện lớn như thế sao, nó đủ để ghi vào sử sách luôn đấy! Xem ra ta vẫn hiểu sai về ngươi, ngươi tuyệt đối là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới! Đệ nhất dưới Thần, ngoại trừ ngươi ra thì không thể là ai khác!" Harnas ngẩn người.

Dọc theo đường đi Alcides vẫn luôn rất bình tĩnh, thế nhưng bây giờ hai mắt đang tỏa sáng, một lần nữa cẩn thận nhìn Valhein.

"Ta nghĩ ngươi sẽ sợ tới mức bỏ trốn." Valhein mỉm cười nói.

Harnas nhún vai nói: "Nếu như ta ở Athens thì nhất định sẽ cố hết sức thoát quan hệ với ngươi, nhưng hiện giờ ta chỉ là một kẻ bị lưu đày mà thôi, gia tộc có thể cho ta cái gì chứ? Thậm chí còn không nhiều bằng ngươi. À đúng rồi, bọn ta cũng tới Miletus đấy, đi cùng nhau không? Hiện giờ ta chỉ là Thanh Đồng thôi nhưng trong đội có bốn Bạch Ngân."

"Ồ?" Valhein nhìn sang trại, nhìn một vòng đám người.

Harnas nhìn đội ngũ Valhein, há mồm nói: "Không ngờ ngươi lại mua cả hai nô lệ nổi tiếng nhất ở chợ nô lệ Ephesus."

"Ngươi cũng biết hai bọn họ à?" Valhein cười nói.

"Ta tới ngày thứ hai đã biết rồi. Alcides các hạ hẳn là Thánh Vực bị thương, không cần nhiều lời. Còn Snore này... rõ ràng là Aromo dùng để gạt người. Chờ đã... cây cột trên vai hắn là khúc gỗ hay huyễn thuật vậy?”

Harnas giật mình nhìn Snore, cuối cùng ánh mắt rơi vào dưới chân Snore, nhìn mặt đất lún xuống một chút, vẻ mặt dại ra.

"Trước tiên vào trại ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói. Ngươi đã biết hai người bọn họ thì ta cũng không cần giới thiệu nữa, Người Lùn này là người hầu mới của ta, ta đã là Thanh Đồng rồi." Valhein nói.

"Sự tiến bộ của ngài quả thật thần tốc. Đi thôi, ta giới thiệu bốn vị Bạch Ngân kia với ngài, ba chiến sĩ một ma pháp sư, đều là người đáng tin. Ngài cũng biết đó, ở nơi quỷ quái như bờ đông này không thể đi chung với người lạ được, mỗi người xa lạ đều là ma quỷ. À đúng rồi, hiện giờ hẳn là có quý tộc đang tìm kiếm ngài, ngài tạm thời đổi tên... gọi là Suya đi, nhớ che giấu tên trong sách ma pháp của ngài."

"Ta sẽ giấu tên." Valhein nói.

Harnas dẫn theo Valhein đi vào trại.

Bốn vị Bạch Ngân liền đi tới.

Ba nam một nữ, nhưng ánh mắt mọi người đều rơi vào người vị nữ giới kia.

Nữ chiến sĩ trung niên kia mặc một thân áo giáp màu đen tinh xảo, mái tóc quăn màu nâu sãm giống như gợn sóng tung bay ở phía sau, so với chiến sĩ bình thường thì nàng không tráng kiện bằng, có cảm giác có da có thịt nhưng không hề béo, cả người toát ra vẻ đầy đặn quyến rũ.

Có lẽ giáp da quá bó sát người nên đường cong cơ thể của nàng cũng biểu lộ rất rõ rệt, đặc biệt là phân mịn màng trắng nõn ở dưới cổ làm ánh mắt mọi người đều vô thức bị hấp dẫn, sau đó vội vàng dời tâm mắt.

Giáp da không có tay lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc, tay nàng không giống chiến sĩ, cũng không có cơ bắp rõ ràng, có vẻ mềm mại trơn bóng, như bánh bao vậy.

Chiến sĩ nơi này có gương mặt khá gầy gò, góc cạnh rõ ràng, khắc khổ lão luyện, chỉ có mỗi người phụ nữ trung niên này có đường nét mượt mà, dáng vẻ xinh đẹp, trên mặt cũng không có quá nhiêu phong sương. Khóe mắt có chút nếp nhăn nhỏ không thể nhận ra, không chỉ không làm nàng trông già dặn, ngược lại càng tôn lên sự trưởng thành quyến rũ.

Gương mặt nàng rất trắng, ở giữa một đám chiến sĩ lôi thôi, trông nàng như đang phát sáng.

Valhein hơi kinh ngạc nhìn nữ chiến sĩ này, chính mình một đường nhìn thấy không ít chiến sĩ thiếu nữ, nhưng nữ chiến sĩ xinh đẹp lại trưởng thành như thế thì đúng là có một không hai.

Đôi mắt hiền dịu, ánh mắt dịu dàng, giống như cơ thể đầy đặn của nàng, tựa hồ có thể làm người ta hoàn toàn chìm sâu vào đó.

Nàng không hề có chút khí thế của chiến sĩ, mà giống như người dì trẻ tuổi ở nhà bên cạnh lúc mình còn bé, nhăn mặt mỉm cười đều tràn đầy thành thục quyến rũ, không ngây ngô, cũng không già yếu, vĩnh viễn tràn đây sức sống trong trí nhớ.

Harnas cười nói: "Đây là bằng hữu của ta, Suya, hắn tới nơi này là vì có chút chuyện ngoài ý muốn, nguyên nhân thì ta không tiện nói nhiều. Có điều ta có thể đảm bảo hắn không thành vấn đề. Kế tiếp..."

Harnas đi tới bên cạnh nữ chiến sĩ trung niên xinh đẹp kia, cười nói với Valhein: "Mới tới gần một chút mà ngươi đã bị Tabitha nữ sĩ hấp dẫn rồi, ngươi còn nhỏ nên xấu hổ, nhưng bọn ta không chỉ không sợ xấu hổ mà còn lén nhìn lén nàng nữa. Không có cách nào, nàng đẹp quá.'

Tabitha rõ ràng có ngoại hình và cơ thể trưởng thành, nghe Harnas nói vậy thì trên mặt vẫn hiện lên vệt đỏ nhợt nhạt, nàng mỉm cười dịu dàng, hàm răng trong bóng đêm đặc biệt trắng sáng, nhẹ nhàng nói: "Xin chào, ta là Tabitha."

Âm thanh giống như giữa đôi môi non mềm của nàng bắn ra vậy, mềm mại như bánh ngọt.

"Xin chào tiểu thư Tabitha, ta là Suya." Valhein lễ phép nói.

Người trong đội buôn sửng sốt, cười vang.

Valhein nghi ngờ nhìn đám người, không rõ bọn họ cười cái gì.

"Đứa nhỏ nghịch ngợm, gọi là dì Tabitha!" Tabitha mỉm cười dịu dàng, mơ hồ mang theo ý quở trách, nhìn thiếu niên trước mắt giống như nhìn đứa con của mình vậy, chỉ là trong ánh mắt dịu dàng của nàng tựa hồ ẩn giấu chút đượm buồn.

Harnas cười ha ha nói: "Các ngươi thấy chưa hả, vị bằng hữu này của ta dũng cảm cỡ nào, hoàn toàn không chú ý tới vấn đề tuổi tác hơn kém."

Lúc này Valhein mới ý thức được vấn đề nằm ở đâu, cười mỉm nói: "Đúng vậy, dì Tabitha quá đẹp nên ta đã hoàn toàn xem nàng trở thành chị gái nhà bên."

Vẫn còn có người đang cười trộm.

Tabitha nhìn một vòng đám người, cười dịu dàng nói: "Các ngươi đừng làm khó hắn, hắn là đứa trẻ nhỏ nhất trong đội ngũ. Sau này hắn ở trong đội buôn thì để ta chăm sóc hắn."

"Cám ơn dì Tabitha." Valhein cảm thấy trong lòng thật ấm áp, không ngờ trong hoàn cảnh hiểm ác này lại gặp được một người phụ nữ lương thiện như vậy.

Harnas cười nói: "Tuy Tabitha không phải người của thương hội Agala bọn ta nhưng được bạn giới thiệu, tuyệt đối đáng tin."

Harnas nói với Valhein: "Vị lão ma pháp sư ở bên cạnh Tabitha là Cecil, xuất thân từ học viện Miletus, kinh nghiệm phong phú, là người có nhiều mưu trí nhất trong đội chúng ta."

"Ngài Cecil." Valhein chào hỏi.

Cecil gật nhẹ đầu.

Sau đó Harnas giới thiệu hai người khác, người đàn ông vạm vỡ kia tên là Cedric, người còn lại tên là Carey làm Valhein phải nhìn thêm vài lần.

Carey thân hình gầy gò, làn da khô, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, hốc mắt rất sâu.

"Hắn là chiến sĩ sát thủ ma pháp sư. Có điều ngươi yên tâm, Carey là bạn của chúng ta, tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây chuyện, huống chỉ người hầu của ngươi rất khó đối phó." Harnas cười ha ha nói.

Valhein gật đầu với Carey.

Carey lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Vị pháp sư bằng hữu này cứ yên tâm, sát thủ ma pháp sư bọn ta chỉ đối phó với đối thủ dễ chơi. Đối với ma pháp sư hệ lóe sáng như ngươi, bình thường bọn ta sẽ trốn đi rất xa."

"Ta rất muốn học tập từ ngươi để tránh bị ám sát, không biết trong lúc đi đường ngươi có chịu dạy ta hay không, đương nhiên ta sẽ trả thù lao tương xứng." Valhein nói.

"Rất sẵn lòng cống hiến sức lực vì ngài." Carey nói.

"Một lời đã định."

Valhein đơn giản trò chuyện vài câu rồi tìm một chỗ trống trong trại, trực tiếp lấy ra biệt thự ma pháp làm nhóm người trong đội buôn nhìn mãi không thôi, vẻ mặt hâm hộ, có người nhỏ giọng thảo luận, có người lắc đầu.

Snore đi đốn củi, rất nhanh đã dựng thành đống lửa ở trước biệt thự.

Snore rất cao, không thể nào vào trong biệt thự, vì thế mọi người ăn cơm ở bên ngoài.

Snore nhìn chằm chằm Valhein.

Bụng hắn vẫn không ngừng réo vang.

Valhein đang chuẩn bị lấy thức ăn trong không gian phế tích ra thì dì Tabitha mặc tạp dê màu trắng bưng một cái nồi nóng hổi đi tới.

"Đây là súp rau ta mới làm xong, thêm chút thịt muối, ngươi ăn đi cho nóng." Dì Tabitha đặt nồi xuống, dùng ngón tay vén lọn tóc ra sau tai.

Valhein cười nói: "Cám ơn dì Tabitha, trong nhẫn không gian của ta có mang theo không ít đồ ăn, để ta chia cho ngài."
Bình Luận (0)
Comment