Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 486 - Chương 487: Vương Đại Chùy Lập Công (2)

Chương 487: Vương Đại Chùy lập công (2) Chương 487: Vương Đại Chùy lập công (2)Chương 487: Vương Đại Chùy lập công (2)

Vương Đại Chùy lập công (2)

"Quả nhiên... đúng là thần khí. Mình phải nghĩ cách có được huyết mạch nguyên tố địa tế ti cao cấp hơn, nếu có thể thu hoạch được huyết mạch nguyên tố địa lãnh chúa thì có lẽ sẽ xuyên qua được tất cả loại đá."

Valhein đã có thêm mục tiêu mới.

Đội ngũ không ngừng đi sâu xuống lòng đất, hai tiếng sau, mùi lưu huỳnh ngày càng nông đậm hơn, thậm chí còn làm ma pháp sư Thanh Đồng phải ho khan.

Cecil lập tức nói: "Mọi người dừng một chút đi. Mùi lưu huỳnh này không chỉ có mùi thiêu đốt mà còn có độc tính rất nhẹ, người bình thường không thể nào chịu được hơi thở Địa Ngục. Chỗ ta có một loại ma dược có thể hóa giải hơi thở Địa Ngục rất lớn. Nếu là thuốc rẻ thì ta cũng không tiếc nuối làm gì, chỉ là loại thuốc này có giá hơn mười đồng vàng đại bàng, dựa theo quy củ, nếu như muốn thì khi trở về phải trả tiền cho ta. Đương nhiên, ta sẽ thu theo giá vốn."

"Chỗ ta cũng có chút ma dược, đủ cho ta và dì Tabitha." Valhein nói.

Cecil lấy ra một loại ma dược, Valhein lấy ra ba loại ma dược đưa cho dì Tabitha.

"Một loại có thể chống đỡ hơi thở Địa Ngục, hơi thở vong linh và hơi thở bóng tối ăn mòn, một loại có tác dụng giảm bớt chất độc loại nhẹ trong thời gian dài, loại cuối cùng là giảm bớt mệt nhọc." Valhein đưa ma dược ra.

Dì Tabitha nhận lấy ba bình ma dược, đồng thời liếc nhìn dược trong tay những người khác, nói: "Trở về ta sẽ đưa tiên cho ngươi."

Valhein nói: "Nếu ngài đưa ta tiền, ta sẽ không đưa thuốc cho ngài. Lẽ nào ngài bảo vệ ta cũng có thể dùng tiên để tính toán sao?”

Trên mặt dì Tabitha lộ ra biểu cảm cảm động và vui mừng, nói: "Là ta không đúng, thuốc của ngươi, ta nhận."

Nói xong liền uống ba loại ma dược.

Người bên cạnh nhìn ba lọ thuốc trong tay dì Tabitha, lại nhìn thuốc trong tay mình, chênh lệch có hơi lớn, giá trị ba loại thuốc của Valhein ít nhất cũng trên trăm đồng vàng đại bàng.

"Còn có rong biển ma hóa, đặt trong mũi là được, có thể ngăn cản rất nhiều khí độc." Valhein lại đưa cho dì Tabitha một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong nước có hai cục rong biển to cỡ hạt đậu màu xanh lá cây.

Hai ma pháp sư nhìn rong biển ma hóa, gật nhẹ đầu một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm hâm mộ. Rong biển ma hóa chế tạo không khó, nhưng chất lỏng ma pháp dùng để bảo tồn lại rất đắt, một lọ này ít nhất cũng phải trăm đồng vàng đại bàng, hơn nữa chỉ có thể giữ được nửa năm.

Ngay cả ma pháp sư Bạch Ngân Cecil cũng không mua nổi, Valhein thì hay rồi, một phát lấy ra hai bình.

"Cám ơn ngươi, nhóc Suya." Trong mắt dì Tabitha tràn đây cảm động, trước đó nàng cũng từng nghe nói tới giá cả của rong biển ma hóa.

'Cũng cho ta một bình đi.' Harnas mặt dày đưa tay.

Valhein đưa một lọ ra, nói: "Không nhiều lắm."

Những người khác biết Valhein đang giải thích, nhưng cũng không quá để ý, dù sao thì cũng không có nhiều người mua thứ này.

Valhein phân biệt đặt hai hạt rong biển ma hóa vào trong mũi, rong biển ma hóa liền tan ra thành lá chắn mỏng trong suốt làm không khí hít vào lại càng tươi mát hơn.

Dì Tabitha dùng sức hít vài lần, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Đội ngũ tiếp tục tiến tới.

Dì Tabitha một lần nữa nắm chặt tay Valhein, so với trước kia lại càng dùng sức hơn.

"Ngươi không uống ma dược, có nguyên nhân gì khác không?" Dì Tabitha nhỏ giọng hỏi.

Valhein nhỏ giọng nói: "Này không thành vấn đề, ta có một thiên phú nhỏ nên không sợ hơi thở Địa Ngục, chỉ cần dùng rong biển ma hóa là được."

"Nhóc Suya thật lợi hại!" Dì Tabitha nhẹ nhàng lắc lư tay hai người, rất vui vẻ.

Valhein cảm thấy thực bất đắc dĩ, xem ra dì Tabitha thật sự xem mình như con trai.

Tiếp tục đi xuống sâu hơn, hơi thở Địa Ngục ngày càng nồng đậm hơn.

Valhein không uống ma dược, không chỉ không bị ăn mòn, thể lực và sinh lực còn ngày càng dồi dào hơn, ngay cả tốc độ hồi phục ma pháp cũng nhanh hơn.

Thân thiện với ma quỷ, không chỉ là thân thiện với sinh linh ma quỷ mà còn thân thiện với hết thảy sức mạnh trong Địa Ngục.

Thành viên của đội ngũ lúc ban đầu còn nói muốn tìm Alcides và Snore, nhưng sau khi không biết đã đi qua bao nhiêu lối rẽ thì đã đánh mất ý định này. Nếu không phải vẫn chưa tra xét được tình huống, bọn họ thậm chí còn muốn trực tiếp quay trở về.

Không ngừng đi sâu xuống, bầu không khí dần dần áp lực hơn.

Nhưng mà Vương Đại Chùy rất vui.

Hắn không ngừng lôi ra kim loại và đá quý ở sâu bên trong, thu hoạch ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần nhẫn đầy hắn lại giao cho Valhein, sau đó nhận lại nhẫn không gian trống rỗng, tiếp tục đi đào bảo.

Lính đánh thuê thỉnh thoảng giao lưu vài câu, thực hâm mộ nói, nếu như không ngoài ý muốn thì lãnh chúa nơi này trung bình mỗi năm sẽ thu được hai trăm nghìn đồng vàng đại bàng.

Dì Tabitha nhỏ giọng nói: "Ta nhìn ra được ngươi có không ít vật phẩm ma pháp, nhưng chỉ nên dùng ít ít thôi, hơn nữa còn phải tránh mặt người khác, người tham lam nhiều lắm. Lúc ta vừa mới tới Miletus cũng đã bị gạt không ít tiên."

"Ai dám lừa tiền của ngài, chúng ta tới Miletus cướp lại!" Valhein giả vờ trẻ tuổi nóng tính nói.

Dì Tabitha vui vẻ mỉm cười: "Ta tới nơi này vì rèn luyện chứ không phải hưởng thụ, vì thế cũng không mang theo bao nhiêu tiền, không sao cả."
Bình Luận (0)
Comment