Chương 486: Vương Đại Chùy lập công
Chương 486: Vương Đại Chùy lập côngChương 486: Vương Đại Chùy lập công
Vương Đại Chùy lập công
Có lẽ, một nửa của mình được nàng bảo vệ, nửa còn lại chính là chỗ dựa tinh thần cho nàng ở trên đường.
Trong lòng Valhein mềm nhũn, nhẹ nhàng nắm lấy tay dì Tabitha.
Khóe miệng dì Tabitha lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giữa chân mày là tình cảm ấm áp dịu dàng.
Lính đánh thuê ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn một cái, ánh mắt vẫn luôn xẹt qua phần bàn tay nắm chặt của hai người.
Ở trên mặt đất, sát rìa hố, Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy nhìn lẫn nhau, vẻ mặt đầy chấm hỏi.
Bị bỏ quên?
Phải nhảy xuống hả?
Đi một hồi lâu thì Valhein mới nhớ ra, triệu hoán Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy.
Địa Ngạo Thiên thực quy củ che chắn phía trước Valhein, cũng để hai thuộc hạ đi phía sau Valhein bảo vệ.
Vương Đại Chùy thì khác, hoàn toàn giống như chuột chui vào ổ, chạy loạn khắp nơi, lúc thì gõ gõ tảng đá, lúc lại quỳ rạp dưới đất lắng nghe, lúc không biết từ đâu lôi ra một cái cuốc sắt nhỏ đào đất.
Những người khác nhìn hắn như nhìn kẻ ngu si.
Một lát sau, Vương Đại Chùy chạy tới, vẻ mặt cười gian xảo, hai mắt lóe sáng, âm thâm dùng truyền âm chủ tớ nói: "Bệ hạ, nhãn không gian!"
Valhein lập tức hiểu ý, chuyển hết đồ trong nhẫn không gian sang không gian phế tích rồi đưa tay trái sang chỗ Vương Đại Chùy.
Tay phải bị dì Tabitha nắm thực thoải mái.
Vương Đại Chùy đưa tay tháo nhẫn của Valhein đeo lên tay mình, sau đó bắt đầu chạy loạn khắp nơi, không ngừng chạm vào mặt đất hoặc vách tường gân đó, thỉnh thoảng sẽ giống như một đứa con nít nghịch ngợm nhảy lên thật cao.
Có điều Vương Đại Chùy cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, những người khác cũng không nói gì.
Rất nhanh, đội ngũ dừng lại.
Nhóm người bất đắc dĩ nhìn về phía trước. Cuối con đường là hai cái hang lớn, bên trong có một con đường dốc tạo thành lối rẽ.
"Hai người bọn họ sao lại đi nhanh tới vậy chứ, hơn nữa còn không hề lưu lại chút dấu vết nào." Nhóm người cúi đầu nhìn mặt đất tìm kiếm, bởi vì mặt đất nơi này đặc biệt cứng rắn, cho dù là Snore khiêng một cây trụ nặng như vậy cũng không để lại dấu vết.
"Ta thử một chút." Ma pháp sư Bạch Ngân Cecil niệm thuật triệu hoán người hầu, chỉ thấy một con chuột lông xanh xuất hiện ở giữa trận pháp, nhẹ nhàng giật giật mũi.
"Chít..." Chuột ma lông xanh phát ra tiếng hét chói tai hoảng sợ rồi nhảy lên cao cả mét, sau đó ngã xuống đất, chổng vó, cơ thể không ngừng co quắp, miệng sùi bọt mép, ngất xỉu.
"Hơi thở của Alcides quá mạnh, dọa hoảng chuột ma rồi." Cecil bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta làm sao bây giờ? Đâu thể nào ở đây chờ bọn họ chứ?"
"Không để lại bất cứ ký hiệu nào, mấu chốt là bên dưới khẳng định còn rất nhiều lối rẽ nữa.
Nhóm người cảm thấy đau đầu.
"Đi lối to nhất." Valhein nói.
Nhóm người sửng sốt, hiểu ra.
"Nhóc Suya thật thông minh." Dì Tabitha mỉm cười khen ngợi.
Sát thủ ma pháp sư Carey nhặt một tảng đá đỏ cứng rắn ở dưới đất, vẽ vài mũi tên ở lối vào.
"Để tránh ngoài ý muốn." Hắn nói.
Valhein thì trực tiếp vẽ bản đồ đơn giản trong sách ma pháp.
Dì Tabitha nhìn chằm chằm sách ma pháp, đang muốn mở miệng hỏi thì Harnas đã nói: "Chúng ta đi nhanh một chút đi, mau chóng đuổi theo Alcides, ở bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn.
Nhóm người vội vàng đi tới trước, dì Tabitha tiếp tục nắm tay Valhein đi tới trước.
Dọc theo đường đi, nhóm người không ngừng gặp ngã rẽ, không có cách nào khác, chỉ có thể chọn lối đi lớn nhất.
Qua nửa tiếng, Vương Đại Chùy giống như tên trộm chạy tới bên cạnh Valhein, cười hì hì đưa nhẫn không gian qua.
Valhein nhìn Vương Đại Chùy, nhẫn không gian của hắn rất lớn, sao có thể đây nhanh như vậy...
Nhận lấy nhẫn không gian, Valhein sửng sốt.
Thật sự đã đầy!
Mặc dù phần lớn chỉ là kim loại và đá quý bình thường, giá trị có hạn nhưng cũng có một số ít đá ma pháp và kim loại ma pháp, trong đó đá lửa đỏ có rất nhiều.
Ước tính một chút, giá trị ít nhất cũng phải mười vạn đồng vàng đại bàng!
Nửa tiếng đã bằng tổng tiền lời hai năm của thị trấn Núi Đỏ.
Thực hiển nhiên, con đường này nằm trên mạch khoáng.
Valhein lập tức chuyển đồ bên trong vào trong không gian phế tích, lần thứ hai đưa nhẫn cho Vương Đại Chùy.
"Ngươi có công lớn!" Valhein thâm khen ngợi.
Vương Đại Chùy cực kỳ hưng phấn, lại hào hứng bắt đầu tâm bảo.
Valhein thâm than mình thật sự đã nhặt được bảo bối, ai ngờ được Người Lùn Đá Thần Tích lại mạnh mẽ tới vậy chứ, có thể từ dưới lòng đất tinh luyện ra kim loại đá quý, cho dù là quặng thiếu thốn cỡ nào thì cũng có thu hoạch không nhỏ. Nếu tên này có thể tiến hành tiềm hành trong lòng đất thì khẳng định chính là máy đào bảo bối.
"Huyết mạch nguyên tố cao cấp hơn có thuật địa hành, thậm chí có thể di chuyển trong núi đá, đến khi đó có thể dẫn hắn tới khu vực khai thác mỏ của thế lực đối địch..."
Quả thực không dám tưởng tượng, hình ảnh quá tuyệt vời.
Valhein đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.
"Phạm vi chiết xuất của ngươi là mười mét, vậy phạm vi dò xét là bao nhiêu mét?" Valhein thâm hỏi.
"Bây giờ là khoảng trăm mét, căn cứ theo chất liệu đá khác nhau mà sẽ tăng giảm khác nhau, chờ ta thăng lên cấp Bạch Ngân thì khả năng cũng tăng mạnh!" Vương Đại Chùy rất kiêu ngạo.