Chương 485: Ủy Thác (3)
Chương 485: Ủy Thác (3)Chương 485: Ủy Thác (3)
Ủy Thác (3)
Valhein gật đầu, nhìn sang Snore.
Snore vác trụ đồ đằng, vốn đứng ở xa xa miệng hố không dám qua, sợ đè sụp hố, hiện giờ lại càng oan ức hơn.
"Vấn đề là, chúng ta làm thế nào leo lên?" Harnas hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
Cecil nói: "Đơn giản, đến khi đó ta sẽ làm thuật bay lượn, thuật phong hành và thuật leo trèo cho mỗi người, có thể dễ dàng bò lên. Các người nhìn kết cấu đất của vách núi này đi, cực kỳ cứng rắn, không có vấn đề. Nếu là đất xốp thì ta có thể sử dụng thuật hóa đá và thuật hóa bùn để tạo thành cầu thang."
"Vậy thì tốt rồi, chỉ là Snore thì cho dù hắn xuống được, thuật leo trèo cũng không thể nào chống đỡ nổi thể trọng quá lớn của hắn."
"Ta có thể dẫn hắn xuống." Alcides nói.
"Hả?" Mọi người ngạc nhiên nhìn sang Alcides.
"Ngươi có cần suy nghĩ một chút không? Trụ đồ đằng có thể bỏ vào trong nhẫn không gian của ta mang đi, nhưng người hắn thì... Valhein nói.
"Ta và hắn xuống trước."
Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, Alcides tay phải ôm trụ đồ đằng, tay trái túm lấy Snore, trực tiếp nhảy vào trong hố to đen kịt, tiếp đó hai người theo sườn dốc bước nhanh xuống hang động sâu thăm thẳm.
Nhóm người nhìn nhau một cái, đều cảm nhận được khiếp sợ từ trong ánh mắt của đối phương.
Dứt khoát như diều hâu vồ gà con vậy.
"Xem ra lời đồn ở chợ nô lệ là thật, Alcides ít nhất phải là một vị Truyền Kỳ, hơn nữa còn là loại rất mạnh. Chiến sĩ nhân loại cấp bậc Truyền Kỳ bình thường tuyệt đối không thể nào hành động nhẹ nhàng giống như hắn."
Valhein thở dài, nói: "Đáng tiếc hắn không thể làm thuê lâu dài, bằng không ta có thể thuê hắn tới chết."
"Chúng ta cũng đi xuống thôi."
Ma pháp sư Cecil làm phép thuật bay lượn và thuật leo trèo cấp bậc Thanh Đồng cho mỗi người, hai chiến sĩ Bạch Ngân nhảy xuống trước.
Valhein đứng bên cạnh nhìn kỹ động tác của bọn họ, sau đó những người còn lại lục tục nhảy xuống, thật sự giống như lông chim nhẹ nhàng lượn lờ rơi xuống sườn dốc ở dưới đáy hố.
"Ngươi có dùng thuật bay lượn bao giờ chưa?" Âm thanh dịu dàng của dì Tabitha vang lên.
"Lần đầu tiên dùng." Valhein nhìn độ cao hơn mười tầng lầu ở bên dưới.
"Tới đây, nắm lấy tay ta." Dì Tabitha đưa tay kéo lấy tay Valhein.
Mềm mại nhẫn nhụi, giống như bánh bao vừa mới ra lò.
"Ta đếm một hai ba thì cùng nhảy, ta sẽ giúp ngươi bảo trì bình ổn. Một... hai... bal"
Valhein theo dì Tabitha cùng nhảy xuống.
Valhein vốn tưởng sẽ có cảm giác trái tim nảy lên kịch liệt vì chòng chành như đi tàu lượn siêu tốc, thế nhưng ngoại trừ cảm giác không được an toàn cho lắm thì không có gì khác, tốc độ rơi rất chậm, chỉ là cơ thể hơi lắc lư, có điều tay bị dì Tabitha nắm nên cũng coi như bình ổn.
"Cám ơn dì Tabitha." Valhein chậm rãi hít sâu, lân đầu tiên rơi xuống từ độ cao như vậy, trong lòng vẫn có chút chấn động nhỏ bé, cũng có hồi hộp, nhưng là vì tò mò và hưng phấn.
Đột nhiên dì Tabitha dùng sức nhiều hơn một chút.
"Đừng sợ, ta ở đây."
Valhein quay đầu nhìn sang dì Tabitha, gió trong núi lay động mái tóc dài làm nó nhẹ nhàng đong đưa, dì Tabitha mỉm cười nhìn sang, trong mắt tràn đây quan tâm và hiên hòa, cả người giống như tỏa ra ánh sáng thánh khiết nhàn nhạt.
Trong mắt của dì Tabitha có màu tím nhàn nhạt, đặc biệt tao nhã, nhưng phần tao nhã này bị nụ cười dịu dàng của nàng hòa tan thành sức mạnh thân thiện.
"Còn sợ không?" Dì Tabitha mỉm cười.
"Không sợ.' Valhein cười nói.
"Vậy thì tốt rồi." Dì Tabitha khẽ vung mái tóc dài, ánh sáng tung bay.
"Dì Tabitha, ta có một chuyện muốn hỏi, vì sao ngài lại đối xử với ta tốt như vậy?" Valhein chậm rãi rơi xuống, đồng thời hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Ánh mắt của dì Tabitha giống như cơn gió mềm mại tới muộn của đầu hè, nhỏ nhẹ nói: "Bởi vì ngươi lớn xấp xỉ con trai ta, gặp ngươi ta liền nhớ tới đứa nhỏ đó. Hơn nữa... ừm...'
Hai người song song rơi xuống sườn dốc, lời nói của dì Tabitha bị cắt đứt.
Dưới tác dụng của thuật leo trèo, hai người đứng rất vững vàng.
"Chúng ta đi thôi, Cedric, ngươi đi trước đi." Trên đỉnh đầu Cecil lơ lửng một quả cầu ánh sáng có đường kính khoảng ba mươi cm.
Cedric giơ khiên cánh tay, chỉa trường mâu, bắt đầu đi trước. Valhein và ma pháp sư trong đội cùng sử dụng ánh sáng lơ lửng để rọi đường.
Đoàn người theo sườn dốc chậm rãi đi xuống phía dưới.
Đi đầu đội ngũ chính là người hầu Hắc Thiết mà Cecil triệu hoán ra, một con ma báo Hắc Thiết toàn thân đen kịt.
Gió thơm nhẹ nhàng lay động ở bên người, Valhein nhìn thoáng qua dì Tabitha, nàng đang chăm chú nhìn về phía trước.
Valhein theo bản năng muốn rút tay lại, dù sao thì hắn cũng không phải trẻ con.
Nhưng dì Tabitha lại nắm chặt tay Valhein, quay sang cười nói: "Lúc thế này đừng thẹn thùng, tối như vậy, đừng để bị lạc." Nói xong nàng tiếp tục kéo tay Valhein đi tới trước.
Valhein có chút sửng sốt, hiểu ra được nguyên nhân.
Hắn có Con Mắt Ma Ưng, mà bọn họ thì không có.
Ở trong mắt Valhein con đường phía trước rất sáng sủa, nhưng trong mắt dì Tabitha thì bên ngoài ánh sáng lơ lửng chính là một mảnh tối đen.
Valhein mơ hồ hiểu được, sở dĩ dì Tabitha thân thiết với mình như vậy là vì quá nhớ con nên đã chuyển dời tình cảm đó sang người mình, vì thế mấy ngày nay mới quan tâm mình đến như vậy.