Chương 490: Tháp ma pháp dưới lòng đất
Chương 490: Tháp ma pháp dưới lòng đấtChương 490: Tháp ma pháp dưới lòng đất
Tháp ma pháp dưới lòng đất
Ma pháp sư Thanh Đồng kia nghỉ ngơi một chốc rồi đi tới nơi ma quỷ tử vong, nhìn xác ma quỷ, thực tiếc nuối nói: "Một xác ma quỷ Hắc Thiết hoàn chỉnh trị giá một nghìn đồng vàng đại bàng, chỉ sừng ma quỷ thì trị giá năm trăm đồng vàng đại bàng, mắt và cánh cộng lại trị giá ba trăm đồng vàng đại bàng. Đáng tiếc."
"Ma quỷ mắc như vậy sao? Ma thú Bạch Ngân cũng chỉ có giá một nghìn năm trăm đồng vàng đại bàng mà thôi." Một chiến sĩ nói.
"Không có cách nào, ma quỷ rất ít khi xuất hiện ở thế giới chúng ta, ngoại trừ may mắn gặp được tiểu đội ma quỷ giống như thế này, bằng không muốn có nguyên liệu trên người ma quỷ thì nhất định phải xuống tận Địa Ngục. Nhưng như thế thì chỉ có Truyên Kỳ mới có thể lén lút lui tới Địa Ngục mà thôi, hơn nữa còn không thể gióng trống khua chiêng, sợ bị ma quỷ mạnh mẽ hoặc Người Khổng Lồ phát hiện. nhóm bậc thây Truyên Kỳ cũng không thể đặc biệt săn giết đám ma quỷ bình thường này, vì thế giá cả tài liệu ma quỷ vẫn luôn rất cao.
Valhein cười nói: "Lần sau ta sẽ cố gắng không dùng ma pháp hệ hỏa."
"Có điều, kế tiếp chúng ta nghìn vạn lần đừng quá tham lam, chỉ lấy mắt là được rồi, cánh thì hơi lớn, mà sừng thì mọc trên đầu chúng, chúng ta không cắt xuống được, nếu như mang cả đầu theo thì quá lớn."
"Các ngươi không có nhẫn không gian à?" Valhein nhìn sang Harnas.
Harnas nhịn không được đảo mắt trắng dã, nói: "Ngươi cho rằng ai cũng có thể mang theo ít nhất là hai món ma pháp khí không gian bên người như ngươi chắc? Như vầy đi, kế tiếp nếu có xác ma quỷ, nhẫn không gian của ngươi còn chỗ thì ngươi cất đi, về tới Miletus thì ngươi lấy phân nửa, nửa còn lại thuộc về bọn ta, thế nào?"
Ánh mắt nhóm lính đánh thuê sáng lên, ý kiến này rất hay.
Valhein lại nói: "Ta cũng không thiếu số tiền này, nhưng phần chia cho ta nên cao hơn một chút. Nguyên nhân rất đơn giản, giả sử tổng giá trị của ma quỷ là mười, các ngươi chỉ có thể mang ra một, nói cách khác thì cho dù công lao của các ngươi lớn cỡ nào cũng chỉ được một. Nhưng nếu có ta, các ngươi sẽ có được năm, trong đó bốn phần chính là các ngươi hoàn toàn được miễn phí. Ta cho rằng, ta phải được bảy phần."
"Ngươi sáu, bọn ta bốn. Bốn này không phải chỉ có đám chúng ta, còn phải chia cho những người lính đánh thuê khác.' Harnas nói.
Valhein gật đầu: "Vậy cứ chia như thế."
Nhóm lính đánh thuê cũng tỏ ra đồng ý, tỷ lệ này không tính là đặc biệt công bằng nhưng cũng không phải bất công, nó thuộc về hợp lý.
"Ngươi lợi hại hơn ta tưởng tượng." Dì Tabitha mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Valhein tràn đầy khen ngợi.
"Chị Tabitha, chúng ta là một đội buôn, hắn là người ngoài! Ngài không nên bị tên nhóc này mê hoặc!" Một chiến sĩ Thanh Đồng trêu ghẹo.
"Ta chính là bị hắn mê hoặc đó. Các ngươi cứ ngẫm lại xem, hắn có thể triệu hoán người hâu mạnh mẽ như thế, mang theo nhiều thức ăn ngon như thế, lại còn dạy ra lễ nghi ăn cơm, rõ ràng chỉ là Thanh Đồng nhưng lại muốn bảo vệ ta, còn ôn nhu săn sóc, dọc theo đường đi vẫn luôn nghiêm túc học tập, đối với người nào cũng luôn lễ phép, lúc hiền lành thì rất hiên lành, khi cân bảo vệ lợi ích bản thân thì tuyệt đối không chịu thỏa hiệp, một chàng trai trẻ có sức hút như thế, ai lại không thích chứ?" Dì Tabitha mặt đầy ý cười, ôm tay phải Valhein, nghiêng đầu áp tới gần, dáng vẻ rất thân thiết.
Valhein cảm thấy cánh tay mình chạm vào nơi co dãn mềm mại, muốn rút tay lại nhưng lại bị dì Tabitha ôm chặt, không thể làm gì khác hơn là duy trì nguyên trạng.
"Nhóc con, đúng là người ta ước ao mài" Vị chiến sĩ Thanh Đồng kia càu nhàu.
Nhóm người cười to, toàn bộ đội buôn đều biết hắn thích Tabitha, cũng biết Tabitha đang để tang chồng, chỉ có một con trai, có đều hai bên địa vị cách xa, hắn vẫn không dám chủ động bày tỏ, chỉ có thể ẩn ý giúp đỡ Tabitha.
Dọc theo đường đi, hắn thỉnh thoảng lại lén nhìn Valhein và Tabitha, hiện giờ rốt cuộc nhịn không được.
Nhóm người tiếp tục cười cười nói nói, thời gian vừa tới thì nghiêm chỉnh xếp thành đội hình, đi theo con đường mà Địa Ngạo Thiên đã chỉ.
Vương Đại Chùy lén đưa nhẫn tới, Valhein nhận lấy xem thử, đá lửa đỏ vượt hơn nghìn viên, một viên có giá một trăm đồng vàng đại bàng. Đá lửa đỏ ánh sáng thì có giá mười vạn đồng vàng đại bàng, còn có số đá quý quặng mỏ khác, tổng thu hoạch cũng phải hai trăm nghìn đồng vàng đại bàng.
Valhein đưa nhẫn rỗng sang, cho Vương Đại Chùy một ánh mắt khen ngợi.
Nhìn bóng lưng Vương Đại Chùy, trong lòng Valhein xúc động, khó trách cấp bậc Hoàng Kim đều đi du lịch thế giới, thì ra không chỉ tu luyện mà chủ yếu là kiếm tiền!
Nếu như mỗi tháng đều có thể gặp được một lần thế này thì cho dù có đưa trái tim vị diện cũng không đổi.
Đi ra ngoài một chuyến, kiếm được hơn triệu đồng vàng đại bàng, vòng thiên phú thứ năm đang ngoắc ngoắc mình!
Có điều này là may mắn thôi, vài năm cũng chưa chắc được một lần như thế.
Vì thế nhất định phải để Vương Đại Chùy vét sạch ba thước! Con đường này lúc ban đầu không có gì khác biệt, nhưng càng đi vào sâu thì nhiệt độ đột nhiên đập vào mặt.
Nhóm người nhìn nhau một chút, cẩn thận gật đầu.
Valhein tăng thêm ma pháp phòng hộ không ảnh hưởng tới hành động là da nham thạch, con mắt nhạy bén và kháng độc cho Tabitha.