Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 508 - Chương 509: Kẻ Cuồng Giả Ngâu (3)

Chương 509: Kẻ cuồng giả ngâu (3) Chương 509: Kẻ cuồng giả ngâu (3)Chương 509: Kẻ cuồng giả ngâu (3)

Kẻ cuồng giả ngầu (3)

"Được rồi, các ngươi sẽ không đặc biệt nhắm vào ta chứ?" Valhein nhìn chằm chăm Aristoteles hỏi.

"Không phải bọn ta, là bọn hắn, ta chỉ thích đứng ngoài quan sát thôi." Aristoteles mỉm cười nói.

"Tới Sparta rồi liệu có bị quý tộc Athens phát hiện không?" Valhein hỏi.

"Lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ thù hận của hai thành bang? Không ngừng tranh chấp lại không ngừng hợp tác, nếu quý tộc Athens phát hiện rôi muốn động vào ngươi, Sparta có lẽ sẽ xem ngươi là quốc bảo để bảo vệ. Ngươi yên tâm, cho dù bị phát hiện cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai." Aristoteles nói.

"Năm đó bốn người bọn ngươi tới Sparta đã gặp chuyện gì?"

"Ba người kia không nói nhiều, nhưng ta đoán là mọi người đều như nhau, sau một khoảng thời gian đầu thích ứng thì mỗi ngày tham gia thi đấu giác đấu, một ngày ba đến năm trận là bình thường, thậm chí là liên tục từ sáng đến tối. Aiz, bọn họ đều nói tứ kiệt học viện chúng ta kỳ lạ, còn không phải là bị lão âm... giày vò sao." Aristoteles nhẹ giọng thở dài.

"Bốn người bọn ngươi sao lại biến thái... kỳ lạ?" Valhein quả thực có nghe qua chuyện này.

"Ta thích im lặng tự hỏi, vì thế trong mắt người khác ta là một kẻ điên cả ngày không làm gì cứ đi lung tung.'

"Eculid hoài nghi khi bé đầu mình bị bánh xe nghiên qua, là người mắc chứng hay quên siêu cấp, thường xuyên không nhớ được tên ta, quá ba ngày không gặp nhìn thấy ta sẽ cảnh giác hỏi ta là ai. Hắn thậm chí còn quên cả tên của các bậc thây."

"Alexander thì sợ máu, chưa bao giờ dám đụng vào máu. Một chiến sĩ Thánh Vực sợ máu, ngươi có thể tưởng tượng được không?”

"Danh tiếng của Archimedes là thối nhất, ba người bọn ta chỉ kỳ lạ thôi, chính vì hắn mà bọn ta mới bị xưng là tứ đại biến thái của học viện. Bởi vì hắn thích suy ngẫm khi tắm, một khi có phát hiện thì trần truông không một mảnh vải che thân hưng phấn chạy loạn khắp nơi. Ây, danh tiếng tứ kiệt học viện đều bị hắn làm hỏng."

Valhein lại nói: "Xem ra Archimedes bình thường nhất."

Aristoteles híp mắt nhìn Valhein, trong mắt giống như viết hai chữ to.

Biến thái! Trong xe ngựa ma pháp, Valhein và Aristoteles vui vẻ trò chuyện.

Chậm rãi biến thành Valhein học hỏi kiến thức ma pháp của Aristoteles.

Aristoteles vốn là giáo viên học viện, liên chăm chú chỉ dạy.

Valhein câm sách ma pháp, điên cuồng ghi chép lại.

Trong mắt Aristoteles không ngừng lộ ra tán thưởng, hắn vốn nghĩ rằng sau khi có danh tiếng khiếp sợ Athens và nhiều thiên phú làm người khác phải hâm mộ thì Valhein sẽ trở nên kiêu ngạo, thậm chí muốn sánh vai với tứ kiệt học viện. Hắn cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, Valhein sẽ xem mình như bạn cùng lứa mà không khiêm tốn học hỏi, thế nhưng hoàn toàn không phải như vậy.

Ở phương đông xa xôi, trong vương thành Ba Tư xa xôi.

Isina xem hai phân báo cáo trước mặt, ngồi trên ngai vàng đá quý, mỉm cười.

Một phần đến từ đảo Euboea.

Một phần tới từ thành Ephesus.

"Vận may của anh rể Mardonius tốt thật, phát hiện một bộ di cốt Phong Hậu ở đảo Euboea của Hy Lạp, nói rằng chờ tới khi tới đồng bằng Marathon đánh chiếm thắng lợi quay trở lại thì sẽ đưa cho ta. Phong Hậu và Băng Hậu là vương giả trời sinh, đều là người hầu Thần Tích hiếm thấy, thật sự làm người ta mong chờ mà."

Sau đó Isina nhìn vê phía bên kia.

"Cướp mất hai người hầu Thần Tích của ta, còn muốn cướp cái thứ ba sao? Nằm mơ đi! Ta nghĩ, lần sau gặp mặt ta phải làm hắn hiểu được, ở trước mặt Phong Hậu, Thần Lùn Lửa và Người Lùn Đá của hắn ngay cả một kích cũng không chịu nổi. Có điều cũng nên chừa cho hắn chút mặt mũi, dù sao hắn cũng đang giúp mình kiếm tiền."

Sắc trời tối dần.

"Sắp tới Sparta rồi, ngươi có thể nhìn thấy ở cửa sổ phía trước." Aristoteles nói.

Valhein đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Dưới ánh hoàng hôn, đất đai rộng lớn, rừng cây như tấm nệm, dãy núi chập chùng.

Một tòa thành lớn hùng vĩ sừng sững ở phía trước, trông giống như một pháo đài được Thần Linh điêu khắc từ những ngọn núi.

Trong thành phố, bắt mắt nhất chính là những bức tượng Thần Linh khổng lồ.

Giống như ở thành Athens, tượng thần cao lớn nhất nơi này là tượng Thân Vương Thần Zeus ở phía đông.

Tiếp theo đó, ở phía tây là tượng Nữ Hoàng Hera.

Nhưng số lượng nhiều nhất là tượng thần Chiến Thần Ares. Từ thanh đồng, đá cẩm thạch, thạch cao, mạ thiếc, gỗ, cái gì cũng có.

Ngoại trừ vô số tượng thân cao lớn, bắt mắt nhất là những tòa kiến trúc hình tròn màu xám trắng.

Đấu trường hình tròn chi chít đông đảo.

Ở giữa thành phố, một tòa đấu trường rất lớn vượt xa Athens trông giống như miệng cự long sừng sững ở phía trước.

Khí thế của tòa đấu trường này thậm chí còn vượt qua cả tượng thần.

Ở tám phương hướng của đấu trường này đều có pho tượng Ares.

"Đấu trường này thật sự là đấu trường lớn nhất thế giới, còn hơn cả La Mã đi? Mà số lượng đấu trường giác đấu ở Sparta cũng vượt xa La Mã đúng không?" Valhein hỏi.

"Đúng vậy.' Aristoteles nói.

"Đúng là một thành phố nguy nga." Trong lòng Valhein chậm rãi phừng lên ngọn lửa.

"Học cách khống chế tâm tình của mình đi, ở Sparta này, mọi thứ đều do Ares nắm giữ." Aristoteles nói.

Valhein gật đầu, chẳng qua cảm thấy có chút kỳ quái, người bình thường đều gọi là Chiến Thần Ares, Aristoteles thì gọi thẳng tên, không phải không thể gọi như thế, chỉ là Aristoteles hình như không hề có chút kính trọng nào đối với Chiến Thần.
Bình Luận (0)
Comment