Chương 510: Một chữ là thầy
Chương 510: Một chữ là thầyChương 510: Một chữ là thầy
Một chữ là thây
Đột nhiên Valhein quay đầu nhìn nghiêng sang một chút, sau đó đi nhanh tới cửa sổ ở mặt bên xe ngựa, nhìn qua.
Ở dấy núi nằm ngang nơi đó có một khe hẹp dài sâu như bị Thần Linh dùng kiếm bổ ra, cửa khe đối diện với thành Sparta.
Cho dù cách khá xa nhưng vì Con Mắt Ma Ưng nên Valhein vẫn có thể nhìn thấy một mảnh trắng hếu trong khe sâu.
Ánh mắt Valhein lờ mờ, máu trên mặt chậm rãi mất đi.
"Nơi đó chính là khe núi vứt bỏ à?" Valhein hỏi.
Aristoteles thở dài nói: "Đúng vậy. Trẻ con bình dân ở Sparta ngoại trừ quý tộc sẽ bị đưa tới Điện Nhi Đồng Lesk kiểm tra. Nếu cơ thể đứa bé quá yếu sẽ bị vứt vào trong hẻm núi tự sinh tự diệt. Đương nhiên vẫn có người tốt bụng nuôi nấng những đứa bé ở trong đó, thế nhưng hiển nhiên, ở nơi như thế trẻ con sẽ rất khó sống."
Valhein nói: "Vì thế đứa trẻ còn sống cho dù lớn lên cũng không có quyền công dân Sparta, được xưng là chiến sĩ bị vứt bỏ. Chỉ khi nào lập được nhiều đại công thì bọn họ mới có thể trở thành công dân Sparta. Có điều, bọn họ và đời sau của bọn họ cho dù lập được chiến công nhiều cỡ nào, ngoại trừ thăng cấp lên Bán Thần, bằng không vĩnh viễn không thể trở thành quý tộc. Đúng không?"
"Không sai. Chưa từng có chiến sĩ bị vứt bỏ nâng cấp lên Bán Thần, cũng chưa từng có chiến sĩ bị vứt bỏ trở thành quý tộc." Aristoteles nói.
Valhein thở dài, nói: "Lần đầu tiên khi nghe tới hẻm núi bị vứt bỏ, ta có chút khổ sở, không ngờ lại tận mắt nhìn thấy."
"Ares là Sparta, đấu trường là Sparta, quân đoàn chiến sĩ đệ nhất Hy Lạp là Sparta, hẻm núi vứt bỏ cũng là Sparta." Aristoteles chậm rãi nói.
"Đúng vậy, có ánh sáng thì có bóng tối."
Lúc này, mặt trời dân dần lặn xuống.
Thành Sparta chầm chậm bị bóng tối bao trùm.
Ngay cả pho tượng Thần Linh cũng chỉ còn là bóng đen to lớn ẩn trong đêm tối.
Xe ngựa đáp xuống ngoài thành, chậm rãi chạy vào, cuối cùng dừng lại ở bên cửa hông một tòa đấu trường.
Hai người xuống xe ngựa, Valhein ngẩng đầu nhìn bức tường đấu trường thật cao.
"Đấu trường này có lớn bằng đấu trường ở thành Athens không?" Valhein hỏi. "Đường kính nhỏ hơn mười mét."
"Không hổ là thành phố của chiến sĩ, thủ đô của giác đấu. Đấu trường lớn như vậy chỉ thuộc về một học viện võ sĩ giác đấu thôi hả?" Valhein hỏi.
"Chính xác mà nói thì chỉ có học viện võ sĩ giác đấu mạnh nhất mới có tư cách làm chủ đấu trường này, mà học viện ở nơi này chỉ có một cách gọi Học viện Võ sĩ giác đấu Đệ Nhất."
"Học viện Võ sĩ giác đấu Đệ Nhất có bao nhiêu võ sĩ giác đấu?" Valhein hỏi.
"Số lượng ghi danh võ sĩ giác đấu nhiều hơn mười nghìn, bây giờ nhân số đang huấn luyện ở học viện bình thường sẽ không thấp hơn năm nghìn người. Ngươi nhìn thấy dân cư ở xung quanh không?”
Valhein nhìn những căn nhà dân màu trắng ở gân đó.
"Nơi này hoặc là võ sĩ giác đấu của Học viện Đệ Nhất ở, hoặc là người nhà của họ ở. Khắp khu phố hơn mười nghìn hộ dân đều có quan hệ với Học viện Võ sĩ giác đấu Đệ Nhất." Aristoteles nói.
"Nơi kỳ quái...
Valhein không ngờ Sparta này lại mạnh mẽ hơn Sparta ở Ngôi Sao Xanh nhiều đến như vậy.
"Chúng ta đi tìm Julius. Hắn là người quản lý Học viện Võ sĩ giác đấu Đệ Nhất, một nhân vật rất Truyên Kỳ. Bình dân bình thường, chiến sĩ Hắc Thiết bình thường, lại có thể dựa vào cố gắng học tập, bắt đầu từ một quầy hàng nhỏ, từng bước trở thành nhân vật hô gió gọi mưa." Aristoteles vừa đi vừa nói.
"Học viện Võ sĩ giác đấu Đệ Nhất là nơi thương hội kiếm lời à?" Valhein hỏi.
"Đúng vậy, lúc ban đầu ta cũng có chút phản cảm, nhưng tìm hiểu sâu hơn thì thật sự phải khen ngợi sức mạnh vĩ đại của loại hình thương nghiệp này. Nếu không có những thương nhân võ sĩ giác đấu này, Sparta sẽ không mạnh mẽ thịnh vượng được như vậy." Aristoteles cảm thán nói.
Valhein gật đầu, nói: "Quả thực là vậy. Tiên tài quả thực có liên quan với tội ác, nhưng mang tới tội ác không phải tiền mà là những kẻ không hiểu đạo lý cơ bản. Nếu như không thể xem tiền tài như những thứ tâm thường như gạo và mì, không quản là tô điểm xinh đẹp hay bôi đen làm bẩn thì đều vặn vẹo toàn xã hội, trở ngại nhân loại tiến bộ."
"Góc độ thật hiếm thấy." Aristoteles kinh ngạc liếc nhìn Valhein.
"Rất đơn giản, nếu như hạ thấp làm bẩn đồng tiền thì chắc chắn tương đương với chuyện trực tiếp hoặc gián tiếp cản trở xã hội phát triển; nếu như điểm tô thái quá thì mọi người sẽ mang tiền ra để so sánh với hết thảy tiêu chuẩn, dẫn tới xã hội sẽ thụt lùi. Ta cho rằng, đối xử với tiền tài, chúng ta nên giữ trung đạo, xem tiền là một vật trung tính, cảnh giác với những lời nói sai trái như coi tiên như rác, đồng thời cũng cảnh giác những lời nói sai lâm như xem tiên bạc nặng hơn tất cả mọi thứ. Thế giới này cân bằng, ví dụ như có người hạ thấp tiên tài nhưng mọi người đều biết, thực tế tiền không thấp như vậy, vì thế chắc chắn sẽ có người nâng cao tiền tài. Nếu như tất cả mọi người đều nói rằng tiên không cao không thấp, như vậy cũng không có ai muốn nâng. Đáng tiếc tất cả những ví dụ trong lịch sử đều chứng minh nhân loại rất thích đi theo hướng cực đoan. Có điều, may mắn là người ưu tú không làm như vậy." Valhein thuận miệng cảm khái nói.
“Trung đạo? Trung đạo? Trung đạo! Valhein, ngươi đúng là một kho báu!" Aristoteles đột nhiên hưng phấn hô lên.