Chương 511: Một chữ là thầy (2)
Chương 511: Một chữ là thầy (2)Chương 511: Một chữ là thầy (2)
Một chữ là thầy (2)
Một vài người ở gân đó nhìn qua, thế nhưng Aristoteles hoàn toàn không chú ý tới, ánh mắt hắn giống như đèn ma pháp, không ngừng chớp loạn.
"Ẻ..." Valhein đột nhiên hiểu ra, mình đã sơ ý lộ ra một vấn đề mang tính then chốt.
Aristoteles hiện giờ có lẽ vẫn chưa đề ra khái niệm trung đạo' này.
Valhein nhìn Aristoteles đang hưng phấn nổi điên, rất muốn giải thích, ông anh à, đây là do ông anh nói đấy!
"Ta thông suốt rồi, ta thông suốt rồi! Cái gọi là tiền tài trung đạo của ngươi có thể áp dụng vào đạo đức và luân lý, thậm chí có thể mở rộng sang các lĩnh vực khác. Ví dụ như đạo đức trung đạo sẽ là tốt, không quản là nhiều hay ít thì đều là xấu. Lại ví dụ như..."
Aristoteles giống như giáo viên giảng bài cho học sinh, bắt đầu không ngừng giải thích.
Valhein thấy vậy, còn có thể làm sao đây?
Lấy sách ma pháp ra ghi chú thôi.
Nói đủ nửa tiếng, Aristoteles mới trình bày xong triết lý của mình.
Cuối cùng, Aristoteles đột nhiên khom người chín mươi độ với Valhein.
Valhein vội vàng đỡ Aristoteles đứng dậy.
"Ngài mau đứng dậy đi... Valhein vội nói.
"Ngài chính là một chữ là thây của ta." Aristoteles trịnh trọng nói.
Valhein dở khóc dở cười: "Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cao lắm là cho ngươi chút linh cảm”
"Có đôi khi, chút linh cảm còn hơn mười năm tự hỏi." Aristoteles chân thành nói.
Valhein bất đắc dĩ, cố tình chính mình lại không thể nào nói ra tình hình thực tế.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm Julius. Nếu như sau này ta viết sách liên quan, nhất định phải ghi chú trung đạo' là từ ngươi mà ra." Tâm tình của Aristoteles rất tốt, ánh mắt nhìn Valhein tràn đầy tán thành, tôn trọng và ca ngợi.
"Thật sự không cần, đều là chính ngươi lĩnh ngộ được..." Valhein thật sự không biết nên làm sao.
"Không! Chúng ta không nên tính toán chút việc nhỏ không đáng kể này." Aristoteles thân thiết vỗ vai Valhein, cùng đi vào trong đấu trường.
Trong lòng Valhein xúc động, khó trách Aristoteles có được thành tựu lớn đến như vậy, đường đường là ma pháp sư Thánh Vực, con cưng của toàn bộ giới ma pháp, thế mà lại khiêm nhường cúi người đối với một thiếu niên ma pháp sư Thanh Đồng.
Aristoteles vui vẻ nói với một người trông coi cửa hông: "Mau đi báo cho Julius, nói là Aristoteles tới.'
Quả thật là một chữ thông suốt.
"Ngài chính là ngài Aristoteles? Ta lập tức đi thông báo ngay!" Người trông cửa nhanh như chớp chạy vào bên trong.
Hai người đi dọc theo lối đi.
Không giống với đấu trường ở Athens, trên tường ở đấu trường này phải cách rất xa mới có một chén đèn dầu, mùi đèn dầu nhàn nhạt tỏa khắp lối đi.
Valhein nhìn hoàn cảnh nơi này một chút, ngoại trừ không có đèn ma pháp, những nơi khác cũng gần giống với đấu trường Athens, ở dưới khán đài không có cửa sổ, ẩm ướt lạnh lẽo, mùi tanh hôi thoang thoảng.
Aristoteles quen đường quẹo một cái, chỉ thấy một người mập mạp mặc quần áo mộc mạc dẫn theo vài hộ vệ chạy tới.
Hai bên gặp mặt, người mập mạp kia hưng phấn giang hai tay chạy tới.
Aristoteles dở khóc dở cười nói: "Julius thì điểm nào cũng tốt, chỉ là hơi quá..."
dulius nhiệt tình ôm lấy Aristoteles, cản lại lời hắn muốn nói.
"Võ sĩ giác đấu ma pháp sư xuất sắc nhất của ta, rốt cuộc đã gặp lại rôi, mấy ngày nay ta cứ nghĩ ngợi mãi, ngày nào cũng trông ngóng ngươi tới. Trời ạ, ngươi lại trở nên tuấn tú hơn rồi!" .Julius nhịn không được tán thưởng.
"Vuốt mông ngựa hơi quá." Aristoteles cười nói.
dulius giống như không hề nghe thấy lời Aristoteles, xoay người đối mặt với Valhein, giang hai cánh tay, mỉm cười nói: "Ngươi chính là vị ma pháp sư thiên tài mà Aristoteles nói đúng không? Cậu nhóc tuấn tú đẹp trai, chúng ta làm quen nào, ta là .Julius."
Nói xong liền cho Valhein một cái ôm.
Valhein mỉm cười tiếp nhận, nghĩ thầm thật không hổ là ông chủ Học viện Võ sĩ giác đấu Đệ Nhất, thật sự là cao thủ thấu hiểu lòng người.
"Xin chào, ta là Valhein."
dulius cười nói: "Đi thôi, trước tiên tới phòng tiếp khách, chúng ta trò chuyện kỹ hơn. Aristoteles, chúng ta cũng năm năm rồi không gặp đi? Khi đó ngươi vẫn chỉ là Bạch Ngân mà thôi, hiện giờ đã là Hoàng Kim rồi. Lần đó khi ngươi rời đi, bức tường ở bên ngoài bị vẽ nguệch ngoạc hết cả lên, không biết bao nhiêu thiếu nữ vừa chảy nước mắt vừa viết tên ngươi để chúc phúc. Nếu như ngươi muốn hồi tưởng lại thanh xuân một chút, ta nghĩ các nàng khẳng định rất sẵn lòng để ngươi tận hưởng trưởng thành đấy." Aristoteles liếc Julius trắng mắt, nói: "Đừng dạy hư trẻ con! Nói chuyện chính!"
"Đấu trường chính là nơi dạy hư trẻ con, đúng không, Valhein." Julius nháy nháy ánh mắt ngươi hiểu mà với Valhein.
Valhein mỉm cười.
"Pho tượng của ngươi vẫn còn đang ở chỗ cũ, bị người ta sờ tới sáng bóng. Đặc biệt là võ Sĩ giác đấu ma pháp sư, cơ hồ xem ngươi như Thần Linh mà tôn sùng. Valhein, ngươi biết không, Aristoteles đã sáng tạo ra kỷ lục hạng nhất mà đến tận bây giờ vẫn không ai có thể phá được, trong hai tháng liên tiếp thắng một trăm lẻ bảy trận! Cho dù là Commodus đã trải qua hơn một nghìn trận thi đấu, số trận chiến thắng lên tới năm trăm bảy mươi tám trận, Vua Giác Đấu duy nhất suốt mười năm trong lịch sử cũng không có cách nào thắng liên tiếp một trăm lẻ bảy trận trong hai tháng."
Aristoteles nghe thấy tên Commodus thì ánh mắt hơi dao động.
"Hi vọng ngươi có thể phá kỷ lục của ta." Aristoteles nói.
"Có phần thưởng gì không?”
"Chiếc xe ngựa ma pháp kia, đưa cho ngươi."