Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 533: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Bài Tập (2)

Chương 533: Ta chỉ muốn an tĩnh làm bài tập (2) Chương 533: Ta chỉ muốn an tĩnh làm bài tập (2)Chương 533: Ta chỉ muốn an tĩnh làm bài tập (2)

Ta chỉ muốn an tĩnh làm bài tập (2)

"Xong rồi à?" Valhein ngẩng đầu hỏi.

"Xong rồi." Segus đỡ thắt lưng bất đắc dĩ nói.

"Ta trở về làm bài tập." Valhein cất cái ghế đi, quay trở về chỗ rồi ở rìa đấu trường tiếp tục làm bài tập.

Khán giả đầy dấu chấm hỏi trong đầu.

"Này cũng được à?”

"Ma pháp sư đáng chết này!"

"Người Athens kiêu ngạo, tự đại, cuồng vọng và ngu ngốc!"

"Hôm nay ta nhất định phải xem hắn thất bại!"

"Nếu hắn không thua, ta sẽ không bao giờ tiến vào học viện võ sĩ giác đấu này nữa!"

Segus nhỏ giọng nói: "Ngài đừng để ý, người Sparta bọn ta đều là người thô kệch, gặp chuyện là mắng chửi, quen mất rồi."

Valhein cười cười, tức giận với người thời đại này thì đã sớm chết vì tức rồi.

Khán giả phía bên trên rất tức giận.

Ma pháp sư kia quá kiêu ngạo!

Hai trận đấu thú kế tiếp tiến hành bình thường.

Sau đó chính là trận đấu hành hình.

Lần lượt tù binh hoặc tù nhân được áp giải lên đấu trường, cột vào trên cây cột.

Trước tiên người chủ trì tuyên bố tội của bọn họ, gặp phải tội ác đặc biệt hung tàn, khán giả lập tức mắng to.

Võ sĩ giác đấu lần lượt hành hạ những kẻ kia tới chết, có lột da, có xẻo thịt, có khoan lỗ, tiếng kêu la thảm thiết tràn ngập toàn trường.

Valhein tiếp tục làm bài tập.

"Đến phiên ngài." Segus nói.

'Oh.

Valhein cầm hai bình rượu nho bảo Julius chuẩn bị từ sớm, đi thẳng tới trước.

Toàn trường chú ý.

"Lại là tên nhóc kial "Để ta suy nghĩ xem chốc nữa làm sao mắng hắn!"

"Ma pháp sư chết tiệt... hử? Trong tay hắn là cái gì vậy?"

Lúc mọi người chăm chú quan sát, Valhein đặt bình rượu dưới đất, sau đó triệu hoán Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy.

Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy ta một ngụm ngươi một ngụm uống cạn rượu nho, Vương Đại Chùy còn chia cho Hắc Ma Dương vài ngụm.

Vì thế cả ba tên lảo đảo đi tới trước mặt tù nhân.

Sau đó, Valhein lần thứ hai lấy ra cái ghế, ngồi xuống làm bài tập.

Toàn trường lại bùng nổ.

Trên khán đài là một mảnh mắng chửi, nhóm võ sĩ giác đấu dở khóc dở cười.

Rất nhanh sự chú ý của mọi người bị Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy thu hút.

Chỉ thấy hai tên kề vai sát cánh lảo đảo tiến tới trước, đi tới vị trí cách cọc gỗ trói tù nhân mười mét thì Vương Đại Chùy chỉ chỉ tù nhân rồi chỉ chỉ mình.

Địa Ngạo Thiên mất hứng, chỉ chỉ tù nhân rồi chỉ chỉ mình.

Vương Đại Chùy đưa tay đẩy mạnh Địa Ngạo Thiên, chỉ thấy Địa Ngạo Thiên giống như hồ lô lăn dưới đất quay cuồng lăn ra sau, lăn lộn mấy vòng mới lảo đảo đứng dậy.

Địa Ngạo Thiên tức giận giơ gậy xương kêu to, thế nhưng hắn sửng sốt, người đâu rồi?

Khán giả cười vang.

Địa Ngạo Thiên thế mà lại mơ mơ màng màng đưa lưng về phía Vương Đại Chùy.

Ha ha ha... Vương Đại Chùy ôm bụng cười to.

Lúc này Địa Ngạo Thiên mới kịp phản ứng, xoay người lại ném gậy xương vê phía Vương Đại Chùy, Vương Đại Chùy vội vàng xoay người phóng lên dê, kết quả Hắc Ma Dương nghiêng một cái, Vương Đại Chùy bịch một tiếng từ trên lưng dê ngã xuống.

"Ha ha ha..." Khán giả lại một lân nữa cười to.

Vương Đại Chùy mơ mơ màng màng đứng dậy, phát hiện Địa Ngạo Thiên thế mà đang chạy về phía tù nhân, Vương Đại Chùy vội vàng nhào tới túm lấy chân Địa Ngạo Thiên.

Một màn thú vị xuất hiện, cái chân còn tự do của Địa Ngạo Thiên bắt đầu đạp loạn lia lịa lên đâu Vương Đại Chùy, đạp Vương Đại Chùy phải gào khóc kêu la loạn xạ.

Người xem cười ha ha, hai tên này đang bắt đầu trận chiến tranh giành tù nhân.

Nhóm võ sĩ giác đấu cũng cười theo, nhưng càng xem lại càng kinh hãi, hai người hầu này học ai vậy chứ, đủ loại hành vi kỳ quái mới lạ, có tài hơn cả diễn viên hí kịch.

Khán giả nào thấy qua tình cảnh buồn cười như vậy, cười từ đầu đến cuối, có vài người thậm chí còn cười tới đau bụng.

Hai người bụi bặm đầy người cãi nhau hồi lâu, sau đó bắt đầu say khướt đánh nhau, quá trình tranh đấu ngày càng hài hước hơn.

Qua hồi lâu, hai người bắt đầu tranh giành cây chùy của Vương Đại Chùy, tranh một hồi thì cây chùy rơi tới bên cạnh người tù nhân kia.

Hai vị này đột nhiên khựng lại, cùng nhìn về phía bên cạnh tù nhân.

Chỉ thấy Hắc Ma Dương đột nhiên ngậm lấy cây chùy, đứng thẳng người vung mạnh một phát.

Âm...

Kim chùy to lớn đập nát bét phần đầu tù nhân.

"Bô lô ba lai"

"Đồ dê hèn mọn!"

Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên cùng nhìn nhau, cùng chung mối thù, bắt đầu giương nanh múa vuốt xông về phía Hắc Ma Dương.

Khán giả không ngờ tới ngay cả một con dê cũng có thể giết người, hoàn toàn quên mất đây là trận đấu hành hình hành hạ tới chết, điên cuồng hoan hô, điên cuồng gào tên Vương Đại Chùy, Địa Ngạo Thiên và Hắc Ma Dương cố lên.

Cuối cùng, ba tên kia kiệt sức mệt mỏi nằm bẹp xuống đất, há mồm thở dốc, trận chiến cũng kết thúc.

Khán giả lớn tiếng hoan hô, thậm chí còn có người đưa ngón tay vào miệng cố sức huýt một tiếng thật vang.

Lúc này Địa Ngạo Thiên, Vương Đại Chùy và Hắc Ma Dương mới đứng dậy, lễ phép phân biệt các hướng cúi chào.

Lại một lần nữa nhận được tiếng hoan hô của người xem, sau đó ba người mới lảo đảo quay trở lại bên cạnh Valhein.

"Chúng ta trở về thôi." Valhein cất ghế, câm sách ma pháp quay trở vê.

Khán giả sửng sốt, sao lại quên béng mất ma pháp sư này rồi.
Bình Luận (0)
Comment