Chương 575: Đồng đẳng (2)
Chương 575: Đồng đẳng (2)Chương 575: Đồng đẳng (2)
Đồng đẳng (2)
Valhein nói:
"Xem ra ngươi đúng là trải qua suy nghĩ, đúng rồi, hơn nữa nó áp dụng cho nhiều lĩnh vực.'
"Ngài đúng là kho báu. Nói thật lòng, ban đầu ta cũng không ôm hy vọng quá lớn, ta vốn cho rằng, ngài sẽ giảng một vài lý niệm của Học viện Plato, hoặc là giảng giải hệ thống ma pháp của Học viện Plato đúng theo thứ tự cho ta, nhưng không ngờ ngài nhắm thẳng vào căn bản của cuộc đời, nhắm thẳng vào điểm cao nhất của cuộc đời. Ngài đưa ra phương hướng, đưa ra con đường, tiếp theo ta chỉ cần từ từ đi thì tốt rồi. Tuy rằng quá trình này không thoải mái, nhưng còn hơn là thống khổ lúc hối hận trong tương lai." Chrismay nói.
Valhein nói:
"Ngươi có thể nhìn thấy điểm này đã tốt lắm. Kiến thức dự trữ của ngươi đã đạt đến cực hạn, kế tiếp, ngươi nên tiến hành kiến thức quản lý đơn giản."
"Kiến thức quản lý?" Chrismay ngước đầu lên, tựa như con rồng tham tài phát hiện một kho báu lớn nhất đời, đôi mắt ở trong đêm tối sáng còn hơn đèn ma pháp.
"Đúng rồi. Kiến thức quản lý tinh thâm cần hệ thống khác nhau, ta không thể đưa ra lựa chọn thay cho ngươi. Nhưng kiến thức quản lý cơ bản thật ra rất đơn giản, trong chiến đấu không đọc sách, đối với tờ giấy trắng, phân loại kiến thức mình đã biết, giống như chủ nghĩa rút gọn lúc trước vậy, từng chút một phân tách xuống, thành kết cấu hình tháp, tìm thiếu sót bù đắp vào. Quá trình này ban đầu sẽ khiến người hưng phấn, bởi vì đây là thăm dò đầu óc của mình, sau đó tràn ngập mệt mỏi, bởi vì tương đương với đào móc kiến thức từ trong óc chúng ta”
Valhein cúi đầu nhìn Chrismay, mỉm cười nói: "Cuối cùng sẽ cảm thấy thống khổ."
"Tại sao thống khổ?”
"Bởi vì phát hiện bản thân vô cùng vô tri, cảm giác đó phi thường thống khổ." Valhein nói.
Chrismay chắp hai tay sau lưng, cất bước nhẹ nhàng, ngẩng đầu nói: "Ta sẽ không cảm thấy thống khổ, ta sẽ vui vẻ, bởi vì càng vô tri càng có nghĩa là ta có thứ mới cần học."
Valhein nói:
"Rất tốt, chứng minh ngươi đã chính xác 'Định nghĩa học tập và kiến thức, mà ta thì còn đang đối kháng bản năng, đang từ từ chuyển từ thống khổ thành vui vẻ, mãi đến khi ở trong lòng ta, học tập và đọc sách không còn là vui vẻ hoặc thống khổ, mà bị định nghĩa tâng cao lớn quản lý chung. Cho nên, ta ở giai đoạn hiện nay cái gọi là chính chắn là cảm thụ được niềm vui từ trong học tập và cố gắng." "Vậy ta suy nghĩ chính chắn trong giai đoạn hiện nay của mình là cái gì, chắc là tìm được nguyên tắc thứ nhất, vẫn luôn dùng nguyên tắc thứ nhất chỉ dẫn mọi thứ của mình."
"Hy vọng chúng ta càng thêm chính chắn, chứ không phải bị thế tục định nghĩa." Valhein nói.
Thân thể nho nhỏ của Chrismay rung lên, ngẩng đầu nhìn hướng Valhein, nụ cười xán lạn.
"Đây là nguyên nhân ta thích .Jacques, ta biết ngay người viết ra Jacques chắc chắn khác với mọi người."
Valhein trêu ghẹo:
"Không biết là ai nói ban đầu không ôm hy vọng."
Chrismay hỏi:
"Dù sao ta đã thất vọng nhiều lần, nghĩ như vậy cũng là bình thường. À mà thầy Valhein, ngày mai ngài giảng cái gì, cần ta chuẩn bị bài trước không?”
"Ta không kiến nghị ngươi chuẩn bị bài." Valhein nói.
"Tại sao?”
"Nếu ngươi chuẩn bị bài thì ta giảng cái gì?"
Hai người nhìn nhau cười khoe hàm răng trắng.
dulius mỉm cười, nhìn hai người, giống như trở lại thời đại là bản thân phấn chấn hào hùng nhất.
Đi ra sân giác đấu, Chrismay đột nhiên cười tinh nghịch nói:
"Đó là xe ngựa của ta."
Valhein nhìn chiếc xe ngựa kia, sửng sốt.
dulius nhìn biểu cảm của Valhein thay đổi, xem kỹ xe ngựa, lộ vẻ mặt thắc mắc, nhìn hộ vệ sau lưng mình.
Hai hộ vệ đều nhẹ lắc đầu.
Valhein nhìn chiếc xe ngựa kia, rất là cảm khái:
"Thảo nào lúc trước cảm thấy lời ngươi nói có ẩn ý, thì ra chúng ta thế nhưng đã sớm gặp nhau.”
Hôm đó sau khi đốt trấn Grey River, trên đường về Athens từng thấy thuộc hạ của Lawens chặn một chiếc xe ngựa, đúng là chiếc xe trước mắt.
Xa phu của xe ngựa vẫn là xa phu đó.
Xa phu già khuôn mặt bình thường thản nhiên nhìn Chrismay: "Tiểu thư, ngài đến muộn."
Không giống như xa phu nhìn chủ thuê, càng giống người cha nhắc nhở con gái.
"Khiến ngài đợi lâu, rất xin lỗi." Chrismay hơi cúi đầu, nhưng trên mặt vẫn cười tươi.
Xa phu già lộ ra vẻ bất đắc dĩ, theo sau nhìn về hướng Valhein, mỉm cười nói: "Cảm tạ nghĩa cử lần trước của ngài."
"Tiện tay thôi, huống chỉ các ngươi không cần trợ giúp." Ánh mắt của Valhein rơi vào tay xa phu già.
Chỗ cổ tay có vết chai dày.
Chrismay đặt hai tay ở trước người, ngoan ngoãn cúi người vái chào Valhein, âm thanh trong trẻo:
"Ta vê nhà thưa thầy, chúng ta ngày mai gặp."
Valhein mỉm cười nói:
"Tạm biệt.'
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi sân giác đấu.
Thiếu nữ ngồi trên xe ngựa đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ta từng thấy tận mắt ngọn lửa ở trấn Grey River, giờ thì nhìn thấy ngọn lửa cuộc đời. Ta nhất định phải đi Học viện Plato học tập, nhất định phải trở thành Plato!"
Thiếu nữ siết nhẹ nắm tay nhỏ, trong đôi mắt có ngọn lửa mới rực cháy.
Cửa hông sân giác đấu, Julius mỉm cười hỏi:
"Thế nào? Hình như con bé không làm khó ngươi được."
Valhein nói:
“Trong quá trình giao lưu, không ai làm khó ai.'
dulius nói:
"Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi tối ngươi phải đi giao lưu với chiến sĩ Bạch Ngân khác. Cứ theo như giao hẹn lúc trước, đánh từng sân giác đấu, ngươi không thể dùng Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy, phải tự mình thi pháp chiến đấu."