Chương 625: Vua Sơn Khâu (2)
Chương 625: Vua Sơn Khâu (2)Chương 625: Vua Sơn Khâu (2)
Vua Sơn Khâu (2)
Ngọn lửa thiêu đốt tới trên thân chiến mâu, khiến chiến mâu cũng được phủ một tầng vảy lửa.
Toàn thân Commodus đang thiêu đốt.
"Hệ chiến đấu Anh Hùng của Chiến Thần Điện, Thành Lũy Chiến Hỏa..."
Rất nhiều người phát ra âm thanh thán phục, không ngờ Commodus im hơi lặng tiếng thông qua hiến tế nhận được kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ tới vậy, hơn nữa còn đã luyện thành.
Commodus giống như lơ lửng trên không trung, tay phải câm chiến mâu đâm về phía cây chùy lớn vừa bay ngược trở lại, tay trái vung nắm tay tấn công về phía Vương Đại Chùy nhào tới.
Phía sau người Commodus xuất hiện một tòa thành hùng vĩ đổ nát do ngọn lửa tạo thành.
Thành lũy Spartar cổ.
Tiếng sấm phát ra vang dội, âm thanh truyền ra vài trăm mét.
Âm!
Âm!
Cây chùy lớn và nắm tay Vương Đại Chùy phân biệt trúng vào chiến mâu và nắm tay trái của Commodus.
Nháy mắt đó, tất cả mọi người cảm thấy Commodus giống như bị hai ngọn nùi đè ép, nhưng nháy mắt tiếp theo, ánh lửa lóe sáng, ngọn lửa đỏ rực nổ tung, chiến chùy và Vương Đại Chùy bay ngược ra hai bên.
Commodus từ trên không trung rơi xuống, hai chân lùi về sau vài bước mới có thể đứng vững.
"Tay của ta! Commodus, sức mạnh của ngươi sao lại lớn như thế chứ?”
Vương Đại Chùy nhìn tay phải mình, bao tay kim loại đã hoàn toàn vỡ vụn. Làn da nham thạch chậm rãi rạn nứt, tiếp đó làn da nham thạch và chiến giáp Sơn Nhạc vỡ vụn, lộ ra làn da màu vàng óng ánh nhàn nhạt.
Toàn trường ô lên.
Ánh mắt khán giả suýt chút nữa đã chui vào trong kính ma pháp, cố gắng nhìn kỹ làn da của Vương Đại Chùy. "Có phải ta nhìn nhầm rồi không, da của hắn thế mà lại có màu vàng nhạt."
"Đó không phải là một loại thể chất chiến đấu tên là cơ thể Hoàng Kim à?"
"Này cũng khoa trương quá rồi đó, hắn làm sao có được?"
"Khi nãy các ngươi có nghe thấy tiếng sấm không?”
"Chắc là nghe nhầm thôi."
"Không nhầm đâu, là Commodus đã đạt được song ba mươi thiên phú trong truyền thuyết!"
"Khó trách có thể đánh nát sức mạnh phòng ngự của Vua Sơn Khâu, thì ra là có song ba mươi thiên phú.
"Xem ra Commodus đã dùng phần thưởng có được mấy năm nay đổi thành thực lực của mình."
"Không hổ là Vua Giác Đấu mười năm liên tục!"
Commodus giơ tay nhìn nắm tay mình một chút, ngón tay vặn vẹo, xương vỡ ghim vào trong thịt nhưng hắn tựa hồ không cảm thấy đau đớn.
"Chúng ta tiếp tục." Con ngươi Commodus lạnh băng, cầm chiến mâu chỉa về phía Vương Đại Chùy.
Vương Đại Chùy vẫy nhẹ tay phải một cái, chiến chùy khổng lồ bay trở về, hắn dùng hai tay câm chùy, nghênh đón Commodus.
Valhein tập trung tinh thân nhìn chằm chằm hai người, theo bản năng dùng ma lực nâng sách ma pháp, nhanh chóng ghi lại những kinh nghiệm tâm đắc.
Khán giả đã không chú ý tới Valhein có lấy ghế ra làm bài tập hay không nữa rồi, chỉ chăm chú nhìn hai người.
Commodus giống như một người khổng lồ lửa mini, mỗi lần tấn công âm thanh đều rất vang dội, tiếng sấm rền vang, thành lũy chiến hỏa ở sau lưng ban cho hắn sức mạnh vô cùng vô tận, trường mâu của hắn giống như một con rồng lửa bay lượn ở giữa sân.
Vương Đại Chùy giống như một vị anh hùng giáp bạc cao lớn quơ chiến chùy khổng lồ có thể phá hủy mặt đất, dồn sức vọt mạnh tới, mỗi phát đánh đều dốc toàn lực, cho dù thất bại nện xuống thì cũng có thể hình thành sức mạnh ma pháp hệ địa để tấn công Commodus.
Mặt đất nơi chiến đấu giống như mảnh sứ vỡ vụn dày đặc, hố to chi chít trông như vừa trải qua một trận thiên thạch oanh tạc, khán giả ngồi ở rìa khán đài kinh hồn bạt vía, rất sợ Vương Đại Chùy sẽ đập sập đấu trường.
Một người có kinh nghiệm phong phú, kỹ năng vô song.
Một người sức lực khủng bố, ma vũ song tu. Hai bên không có người nào chiếm được lợi lộc gì, chậm rãi lớp giáp của hai người bắt đầu bị nghiền nát, vết thương trên người cũng ngày càng nhiều, động tác ngày càng chậm.
Sau mười mấy phút, chiến mâu lửa to lớn và chiến chùy Hoàng Kim to lớn gặp nhau lần nữa.
Âm!
Vương Đại Chùy và chiến chùy Hoàng Kim văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, cơ thể hắn giống như quả cầu da xì hơi cấp tốc thu nhỏ lại.
"Bệ hạ, thuộc hạ bất lực, đã hết thời gian." Vương Đại Chùy nằm dưới đất, ngón tay hơi nhúc nhích, giống như Người Lùn thực vật.
Địa Ngạo Thiên vội vàng chạy tới, cẩn thận kiểm tra, phát hiện không có việc gì, chỉ là quá mệt nhọc mà thôi, vì thế hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi qua đây." Commodus ngoắc ngoắc tay với Valhein.
"Chờ. Thuật sương mù!"
Trong cái lườm trắng mắt của Commodus và khán giả, mặt đất chỗ Valhein đứng trải rộng sương mù trắng.
"Valhein, ngươi không thể đánh một trận đàng hoàng với ta như một võ sĩ giác đấu à?" Commodus bất đắc dĩ nói.
"Trong lời nói này của ngươi có hai sai lâm. Thuật sương mùi"
Commodus rất muốn trợn trắng mắt thêm lần nữa.
"Sai lâm thứ nhất, ta trước là ma pháp sư, sau đó mới là võ sĩ giác đấu. Phương thức chiến đấu của ta trước tiên phải phù hợp với ma pháp sư, sau đó mới suy nghĩ tới võ sĩ giác đấu, về phần ngươi có thích hay không thì nó không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ta. Thuật sương mùt”
Khán giả dở khóc dở cười, Valhein thực sự là lúc nói chuyện cũng không quên làm phép.
"Sai lâm thứ hai, chỉ cần không vi phạm quy tắc đấu trường, ta không quản có phải đường đường chính chính hay không, cũng không quản có tính là thâm độc thấp kém hay không, ta chỉ đang chiến đấu, một trận chiến không có tốt xấu đúng sai. Thuật sương mù."