Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 71 - Chương 72: Ly Đầy (2)

Chương 72: Ly đầy (2) Chương 72: Ly đầy (2)Chương 72: Ly đầy (2)

Ly đầy (2)

Lúc này Kelton mới mỉm cười và nói: "Valhein, có chuyện gì vậy?”

Valhein lập tức kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cho Kelton biết.

"Perus? Nó trùng tên với con của một người bạn của tôi. Có điều, hiện giờ học sinh của Học viện Plato yếu đuối như vậy sao? Năm đó, học sinh quý tộc hoành hành ngang ngược, đã bị chúng tôi đập một trận không nhẹ, cuối cùng phải thú nhận lỗi lâm của mình trước mặt mọi mọi người thì sự việc được giải quyết. Tuy nhiên, tôi không ngờ cậu lại ra tay mạnh như vậy.'

Kelton nhìn Valhein đầy thích thú. Ông ấy đã nhìn thấy quá nhiều cảnh máu me, chết chóc, nhưng mà, một đứa trẻ mười sáu tuổi lại có những thủ đoạn như vậy, khác xa với những núi xác chết và biển máu kia, điều này làm ông ấy có chút rung động.

Valhein cười nói: "Con người của tôi hiểu rõ nên đối xử như thế nào với bạn bè và nên đối xử như thế nào với kẻ thù."

"Người có thể phân biệt rõ điều này quả thật không nhiều. Hôm nay chúng ta cùng nhau uống một chút đi?" Kelton nói.

Đầu óc Valhein hiện lên hình ảnh ly rượu gốm sứ màu đen kia, cậu bất đắc dĩ nói: "Tôi không thích rượu vang cho lắm."

"Thói quen này rất tốt." Kelton nói.

Người Hy Lạp tin rằng rượu có thể làm cho con người nổi điên và ảnh hưởng đến tâm trí của con người, chỉ uống nước mới là cách uống hợp lý và tao nhã.

Valhein quay đầu lại liếc nhìn Harmon, sau đó đột nhiên quay đầu lại và mỉm cười với Kelton.

"Sao vậy?" Kelton không thể hiểu được nụ cười của Valhein.

"Tâm nhìn của ông ta tốt hơn ngài." Valhein vẫn tươi cười.

'A.' Hag phụ họa.

Kelton nhớ tới Valhein từng nói Harmon nguyện ý đầu tư hai trăm đồng vàng Zeus, sắc mặt ông ấy trâm xuống, bắt đầu cúi đầu suy nghĩ.

Lúc này, Hutton khẽ hừ mấy tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt.

Cậu ta mê mang một lúc lâu mới nhớ lại đã xảy ra chuyện gì, nước mắt tuôn rơi. Sau đó cậu ta lấy tay nhẹ nhàng lau vết máu đã khô đặc dưới mũi.

Vừa lau vừa khóc, một câu cũng không dám nói. Harmon suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ đáng thương của con trai, vừa đau lòng, vừa hối hận.

Valhein chậm rãi đi đến trước mặt Hutton. Hutton sợ hãi, cố hết sức co người lại, như thể bị con tê tê tấn công.

Valhein lại nhìn về phía Harmon, nói: "Mỗi người đều là con trai của bố, nhưng sau khi quen biết Hutton tôi mới biết rằng, không phải mỗi người đều có mẹ."

Harmon sửng ra trong một chốc mới hiểu được Valhein đang chửi cái gì.

Kelton chỉ Valhein, nói với Hag: "Nhìn thấy chưa, cái miệng của Valhein, có thể làm người ta tức chết."

Valhein đột nhiên vươn tay về phía Hutton, ngón tay khẽ lay động, dây thắt lưng của Hutton bất chợt lỏng ra, từ từ bay đến giữa không trung.

Những người có mặt ở đó đều mở to mắt, nhìn chằm chằm vào dây thắt lưng bay đến giữa không trung, sau đó xoay đầu nhìn Valhein.

Cổ họng của Hutton phát ra tiếng thảng thốt, trong mắt cậu ta tràn ngập sự sợ hãi.

Valhein, sao có thể là ma pháp tập sự!

Sao có thểit

Lúc này cậu ta mới hiểu ra, vì sao Valhein lại hoàn toàn không sợ lên xe với mình. Chỉ cần Valhein để lộ thân phận ma pháp tập sự, có cho mình mười lá gan cũng không dám động tay.

Trong lòng Hutton ngập tràn sự tuyệt vọng.

Senit nhìn ông bạn già Harmon một cái, hận đến nỗi suýt nữa là nghiền nát hàm răng, hận không thể thuận tay cắt cổ.

Harmon và Hutton luôn miệng nói Valhein là một học sinh kém, tuyệt đối không thể trở thành ma pháp sư, cho nên ông ta mới dám ra mặt.

Hiện tại, Valhein không chỉ là ma pháp tập sự, hơn nữa còn là ma pháp tập sự lớp hai của học viện Plato. Ở trên toàn thế giới có thể không tính là gì, nhưng ở thành Athens, loại thân phận thiên tài này không thua gì chiến sĩ Thanh Đồng.

Senit thà rằng đắc tội với mười pháp sư bình thường, cũng không bằng lòng đắc tội một ma pháp tập sự của học viện Plato.

Tay của Harmon run rẩy không ngừng. Ông ta có giàu hơn nữa, có hiểu biết hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường. Bây giờ tận mắt nhìn thấy Valhein sử dụng sức mạnh ma pháp, đã khiến cho phòng tuyến tâm lý đã vỡ nát hoàn toàn sụp đổ.

Harmon triệt để phát điên, xông đến trước Hutton, vung tay điên cuồng đấm Hutton.

"Mày, cái thằng súc sinh, mày làm như vậy là muốn hủy diệt cả nhà chúng tai" "Cũng may là cậu ấy không bị thương! Nếu như cậu ấy bị thương ở đây, ông đây chỉ có thể lưu vong! Mày lại dám sỉ nhục một vị ma pháp sư! Ai cho mày lá gan đó! Ai cho mày lá gan đó hả!"

"Thằng súc sinh! Suýt nữa là bị mày hại chất..."

Harmon hoàn toàn quên mất bản thân là bố, ông ta còn giống người trả thù hơn, dùng nắm đấm còn chưa đủ, còn dùng cả chân đá.

Hutton vốn đã bị thương nặng, chẳng mấy chốc đã bị đánh ngất đi.

Hag nhìn dây thắt lưng bay giữa không trung, cúi đầu suy nghĩ: Rốt cuộc là kiếm ma pháp của mình có thể đòi lại được không?

Kelton nhìn Valhein, đột nhiên cảm thấy, chỉ mới cách có một ngày, Valhein đã giống như là thay da đổi thịt, thậm chí ông ấy còn có chút nhìn không thấu người này.

Ma pháp tập sự lớp hai, còn vừa mới nhập học được hai ngày, cho dù là ở học viện Plato, nơi tụ tập các thiên tài, cũng đủ để được xem là xuất sắc.
Bình Luận (0)
Comment