Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 73: Tổn Thương Kelton

Chương 73: Tổn thương Kelton Chương 73: Tổn thương KeltonChương 73: Tổn thương Kelton

Tổn thương Kelton

Valhein thu hồi ma pháp, đi đến cửa, nói: "Harmon nói tôi không rót đầy một ly máu, hôm nay sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này. Vậy hôm nay cứ để cho bọn họ ở trong này một đêm đi." Nói xong thì đi ra ngoài.

"Không thành vấn đề." Kelton đứng dậy.

Senit vội vàng khom người, cúi đầu nói: "Thưa ngài Kelton, ngài Valhein, ngài Hag, các ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng bọn họ."

Kelton nhìn Hag một cái, ra hiệu anh ta kết thúc công việc, sau đó theo Valhein ra ngoài.

Trên đường đi, rất nhiều khách khứa chào hỏi Kelton. Kelton đa số đều chỉ khẽ gật đầu một cái, chỉ có gặp một số ít khách mới cười nói là đi tiễn khách, lát nữa lại nói chuyện tiếp.

Những người có thể đến ăn tại nhà hàng Dolphin River không phải giàu có thì cũng có quyền thế. Bọn họ lập tức nhìn về phía Valhein, rất tò mò rốt cuộc là người nào lại có thể khiến cho Kelton tự mình tiễn khách.

Valhein không quen biết ai cả, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

"Không ở lại ăn bữa cơm tối sao?" Kelton đứng ngoài cửa nói.

"Đã ăn hai bữa rồi." Valhein nói.

Kelton gật đầu, nói: "Căn tin của học viện ngoài việc hương vị có hơi kém ra, những phương diện khác không hề kém nơi này của tôi. Có điều, sao cậu đột nhiên lại thăng lên thành ma pháp tập sự? Theo tôi được biết, thăng lên thành ma pháp tập sự khó hơn thăng lên thành chiến sĩ nhiều."

"Có thể là vận may của tôi khá tốt." Valhein nói.

"Người có thành tựu đều thích lấy vận may ra để che giấu sự cố gắng, thể hiện sự khiêm tốn. Đúng rồi, một trăm đồng đại bàng không còn là khoản mượn nữa, mà đã hoàn toàn thuộc về cậu, xem như là khoản đầu tư của tôi." Kelton mỉm cười nói.

Velhein đang muốn cảm ơn, đột nhiên hỏi: "Ngài đã đưa ra quyết định này từ lúc nào?”

"Từ sau cái ngày Hag trở về kể cho tôi nghe quá trình cậu đến quán rượu Đao Cùn." Kelton nói.

Valhein có chút suy tư, sau đó mỉm cười nói: "Thì ra là vậy, bây giờ ngài cũng có tình bạn với ma pháp sư rồi."

"Ý của cậu là trước kia tôi chưa có à?" Kelton dở khóc dở cười.

Hai người đứng ở cửa nói chuyện vài câu, Kelton sắp xếp xe ngựa đến chở Valhein đi. Nhìn xe ngựa biến mất ở cuối đường, nụ cười trên mặt Kelton cũng biến mất. Ông ấy xoay người đi vào nhà hàng, nụ cười lại khôi phục. Cũng không quan tâm đến những vị khách khác, mà quay trở lại căn phòng kia.

Hai thanh niên chư hầu của Hutton ngồi xổm dưới đất. Hutton cả người là máu, hôn mê bất tỉnh.

Harmon đánh mật rồi, ngồi xuống ghế thở hổn hển.

Senit hoàn toàn tự coi mình là người giám sát, vô cùng phối hợp trông coi những người còn lại.

Hag đứng ở cửa, không hề nhúc nhích.

Kelton vừa vào cửa, nụ cười trên mặt lại lân nữa biến mất.

Ông ấy ngồi lên ghế, nhìn chằm chằm Harmon.

Harmon cảm nhận được ánh nhìn lạnh như băng của Kelton, da đầu tê rần, vội nói: "Ngài Kelton, tôi không biết Valhein là bạn của ngài. Nếu như biết, tôi tuyệt đối sẽ bảo thằng nhỏ tạp chủng Hutton đó nhận lỗi."

"Con trai của ông là thằng nhỏ tạp chủng, vậy ông là gì?" Kelton sâm mặt nói.

"Tôi là tạp chủng lớn!" Giọng điệu của Harmon lại có chút hùng hôn.

Kelton thấy Harmon tự bôi nhọ bản thân như vậy, sắc mặt dịu đi.

"Chuyện này giải quyết thế nào?" Kelton nói.

Harmon vội vàng nói: "Ngài yên tâm, đợi ra khỏi đây, tôi lập tức dẫn Hutton đến nhà Vallhein, dập đầu nhận lỗi, nhất định phải làm cho ngài Valhein hài lòng."

"Cậu ấy hài lòng rồi, vậy còn tôi?"

Harmon nghe vậy thì sắp khóc tới nơi, thâm nghĩ chuyện này thì liên quan gì tới ông chứ, nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bôi thường phí làm bẩn phòng của ngài. Bồi thường gấp mười lân những đồ vật làm hư."

"Là ông đã khiến cho Valhein làm tôi tổn thương!" Kelton nói.

"Hả?" Harmon bày ra vẻ mặt nghi hoặc, có liên quan gì đến mình.

Ý cười trên khóe môi Hag chợt lóe rồi lập tức tắt.

Kelton nói: "Valhein lại nói ông có mắt nhìn hơn tôi, tôi rất đau lòng!"

"Tôi thật sự không hiểu có ý gì." Harmon cho là Kelton tìm cớ để trừng trị mình, giọng nói như muốn khóc.

Kelton hừ lạnh một tiếng, nói: "Hôm trước tôi đã đầu tư trên người cậu ấy một trăm đồng đại bàng, vậy mà ông lại dám lấy ra hai trăm đồng đại bàng để đầu tư!"

Harmon lập tức nhớ lại lời nói của Valhein lúc nấy. Ông ta sợ đến mức chân mềm nhũn, nói: "Ngài Kelton, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, tôi nào có nỡ cho cậu ấy hai trăm đồng đại bàng.'

"Nói thật đi!" Kelton thấp giọng quát một tiếng.

Harmon đành phải nói: "Vậy ngài đừng tức giận."

“Tôi không tức giận.

Harmon thành thật trả lời: 'Lúc mới đầu tôi quả thật muốn dạy dỗ cậu ấy một bài học, nhưng sau này phát hiện cậu ấy thành thục hơn người cùng tuổi rất nhiêu, nên muốn kéo gần quan hệ. Một là để trợ giúp cho Hutton, hai là làm quen với ma pháp sư của học viện Plato trước, hai trăm đồng đại bàng thật sự không nhiều. Đáng tiếc, đứa con trai này của tôi quá ngu. Nó không thể đồng ý kết bạn bình đẳng với Valhein, cho nên tôi chỉ có thể khiến cho Valhein uất ức một chút. Kết quả, ngài cũng đã thấy rồi. Một vị ma pháp sư xuất sắc như Valhein, sẽ không cúi đầu trước mặt loại người kém cỏi như tôi."

"Nói cách khác, ông nợ Valhein hai trăm đồng đại bàng à?" Kelton hỏi.

Harmon trợn mắt há hốc mồm. Đây là phép tính toán thần sầu gì vậy?
Bình Luận (0)
Comment