Chương 750: Vua của Marathon
Chương 750: Vua của MarathonChương 750: Vua của Marathon
Hơn mười vạn quân dân đứng trước đài cao, nhìn các đại nhân vật như sấm bên tai.
Bóng dáng cao lớn của Miltiades giống như một ngọn núi, tóc ngắn cứng rắn giống con nhím.
Miltiades hơi nâng tay lên, tiếng hò reo của toàn quân giảm bớt.
"Ta, Miltiades, vì Hy Lạp đứng ở đây, cũng sẽ chứng kiến một cuộc kỳ tích tại đây."
Mọi người ngây ra một lúc, sau đó nhớ ra trước khi khai chiến Miltiades từng nói câu nói này, không sửa một chữ.
Một ít binh sĩ không kiêm được nữa, nước mắt lưng tròng.
Rất nhiều người mắt đỏ hoe.
Miltiades lộ vẻ cảm khái:
"Cảm tạ mỗi người tham gia chiến đấu, khiến ta có thể lặp lại câu nói này. Trước khi nghi thức trao huân chương, xin mọi người hãy ai điếu cho mỗi đồng bào bỏ mình, khiến chúng ta trong lòng ghi khắc bọn họ."
Miltiades đặt tay phải lên ngực trái, hơi cúi đầu.
Tất cả mọi người cũng làm giống như vậy.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, giờ phút này lại không cách nào chiếu sáng đại quân này.
Qua thật lâu, Miltiades mới ngước đầu lên, nói: "Nguyện bọn họ an tường yên giấc ngàn thutrong vòng tay của chúng thần."
Mọi người đồng thanh kêu lên:
"Nguyện bọn họ an tường yên giấc ngàn thutrong vòng tay của chúng thần."
Valhein nói xong, ngước đầu lên, nhìn Miltiades.
Rõ ràng chiến thắng, nhưng tóc của Miltiades trắng thêm một ít.
"Cảm tạ chư vị, khiến ta có thể lại một lần nữa gặp bà già nhà ta, khiến ta có thể nói được làm được. Mỗi vị có mặt ở đây đều là người thắng, đều là chiến hữu mà Miltiades Vĩnh viễn tôn kính!"
Các tướng sĩ yên lặng nhìn Miltiades.
Lời nói của Miltiades chân thành còn hơn mặt trời, trái tim của mỗi người cảm thấy ấm hơn ánh nắng.
Mỗi một người đều tin tưởng ông già cao lớn uy mãnh này, không phải tin vào sự tích của hắn, không phải tin vào sức mạnh của hắn, không phải tin vào thân phận của hắn, chỉ tin tưởng Miltiades. Giống như hắn tin tưởng mỗi một người.
Trong quý tộc, Miltiades là độc lập không gì sánh kịp.
Trong tướng sĩ, sự tích của Miltiades rất nhiêu, có xấu mặt, có hài hước, có vui vẻ, có bi thương, nhưng không có tội ác.
Miltiades không phải người hoàn mỹ, mỗi người đều biết lúc hắn còn trẻ thích khoác lác, thích đi khắp nơi mạo hiểm, từng làm trò cười.
Nhưng mà, Miltiades đáng giá tin cậy.
Giống như hắn từng nói, hắn sẽ là người cuối cùng rời khỏi đồng bằng Marathon.
Mỗi lần hắn nói như vậy thì tất nhiên sẽ làm như vậy.
"Tặt hào được là chiến hữu của các ngươi."
Miltiades nói rồi tay phải co thành đấm đập nhẹ vào ngực trái.
Tất cả tướng sĩ lặng lẽ nâng lên nắm tay phải đặt nhẹ lên ngực trái, vị trí trái tim.
Miltiades đột nhiên cười cười, âm thanh sang sảng truyền khắp toàn trường.
"Hôm nay là ngày vui vẻ, vậy thì hãy để ta trao huân chương, quân hàm cho chiến hữu của chúng ta. Nào, cho ta nghe tiếng hò reo của các ngươi, có muốn đứng ở trước mặt ta không?”
Mọi người rống to:
"Muốn!"
"Cái gì? Ta không nghe thấy? Các ngươi bị người Ba Tư dọa teo gan rồi à?"
Mọi người la bể giọng:
"Muốn!"
Miltiades cười to bảo:
"Tốt! Ta hy vọng mỗi người đều có thể đứng ở của ta trước mặt, do ta tự tay đeo huân chương chol Bây giờ ta bắt đầu tuyên bố danh sách nhóm nhạn huân chương đầu tiên. Nhóm đầu tiên là trao huân chương cho người không sợ, bọn họ bước ra từ tử vong, xung phong trong hoảng sợ, đứng thẳng trong tuyệt vọng. Bọn họ gánh vết thương nặng khó thể chữa lành trong trận chiến này, bọn họ đã từng không sợ, cũng vĩnh viễn không sợi Tiếp theo ta sẽ đọc tên của họ."
Sau đó Valhein nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rung động.
Từng người bị thương nặng hoặc bị chiến hữu nâng, hoặc bị chiến hữu cõng, hoặc bị chiến hữu ôm bước lên đài cao.
Có người đứt hai tay sâu tận vai, có người chỉ còn nửa người trên, có người nửa khuôn mặt bị xé nát, có người trên ngực bụng như bị con thú khổng lồ ngoạm một miếng to. Từng người bị thương nặng lên bục.
Miltiades không ngại phiền trao huân chương cho từng người, kêu tên họ, kể ra sự tích của họ.
"Đây là chàng trai Thebes rất giỏi, Hicks, hắn tận mắt nhìn thấy hắn dùng giáo dài xuyên qua cổ họng một Quân Đoàn Bất Tử, rôi hưng phấn út mũi giáo ra, máu tươi bắn tới trên mặt! Lúc ta còn ở tuổi hắn không thể giết Quân Đoàn Bất Tử như vậy."
Hicks mất đi hai chân, dựa vào ngực của chiến hữu, hưng phấn dùng tay phải nâng lên huân chương hình khiên.
"Đây là lính già của Athens, Mahar, thật sự là chó già! Hắn giết binh bộ nhẹ của Ba Tư như giết người rơm, một phát một tên, làm gọn còn hơn hồi ta là trai tráng."
Lính già Mahar kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dù cho mất đi hai cánh tay, tất cả mọi người cũng biết đôi tay của hắn mạnh mẽ cỡ nào.
"Đây là chiến sĩ tinh nhuệ của Sparta, Coen con, ta biết cha của hắn, một chiến sĩ Bạch Ngân ưu tú. Thằng nhóc này là quái thai trong chiến sĩ Sparta, dùng kiếm không cần cây giáo, hắn ít nhất giết bảy tinh nhuệ của Quân Đoàn Quốc Vương Ba Tư, toàn bộ một kiếm chặt đầu! Đừng nhìn hắn chỉ còn một cánh tay, nhưng ta tin tưởng tương lai thằng nhóc này nhất định có thể trở thành chiến sĩ Hoàng Kiml"
Coen con kiêu ngạo hét to:
"Spartal"
'Spartal
Nhiều chiến sĩ Sparta ở dưới đài cao lớn tiếng đáp lại.
Valhein mỉm cười nhìn Coen con, bởi vì lúc sáng hắn thăng cấp đội trưởng.