Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 770 - Chương 771: Valhein Chột Dạ (2)

Chương 771: Valhein chột dạ (2) Chương 771: Valhein chột dạ (2)Chương 771: Valhein chột dạ (2)

Valhein nghĩ lại một chút, đột nhiên nghĩ tới, Miltiades cùng vai vế với Darius, năm đó hai người chính là bạn của nhau, sau đó bởi vì Ba Tư đánh Hy Lạp mới trở mặt thành thù. Có lẽ lúc Ajman còn nhỏ đã từng gặp Miltiades.

"Cô bé Ajman đáng yêu, chúng ta lại gặp rồi." Miltiades lộ ra nụ cười hiền lành.

"Ngài vẫn luôn xem ta là cô bé." Ajman mỉm cười chân thành.

Mọi người thâm trợn trắng mắt ở trong lòng, hai người này cứ như cha con gặp nhau, ai ngờ được mới hơn mười giây trước vừa mới ra tay toàn lực.

"Đúng vậy, ta hi vọng ngươi vĩnh viễn là cô bé trốn sau lưng Darius như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Miltiades than nhẹ, ánh sáng trên thương kiếm Chiến Thắng lại càng gia tăng hơn.

"Đúng vậy, ta cũng hi vọng ngài vĩnh viễn là anh trai cao lớn uy vũ kia." Bảng Bùn Vận Mệnh ở trước người Ajman cũng tỏa ra ánh sáng càng mạnh hơn.

"Thu lại đi, ta không muốn giết ngươi. Ông bạn già bên Athens đang chạy tới không dễ nói chuyện như ta đâu. Mà tên nhóc tới từ Delphi thì chỉ hận không thể chém ngươi thành tám khối. Bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp." Miltiades chủ động thu lại ánh sáng của thương kiếm Chiến Thắng.

Ánh sáng bên ngoài bóng ảo Bảng Bùn Vận Mệnh cũng tan biến theo.

"Ta muốn mang thiếu niên này đi, hắn là người của điện thân Vận Mệnh, là người Bảng Bùn Vận Mệnh theo đuổi, là chồng tương lai của ta, em rể ngài." Ajman ngẩng đầu đứng thẳng, bóng dáng cao lớn xinh đẹp đứng trước mặt Miltiades trở nên đặc biệt mảnh mai.

"Ngươi không có khả năng mang người lập công đầu của bọn ta đi."

"Nếu như ta cứ muốn mang đi thì sao?"

"Ngươi không làm được." Vẻ mặt của Miltiades vẫn hiên hòa như cũ, nhưng giọng điệu kiên định.

"Người ta muốn nhất định phải có. Chuyện ta làm nhất định sẽ thành công!" Ajman ngẩng cao đầu, tóc vàng tung bay giống như dòng sông ánh sáng màu vàng, da thịt trắng nõn phủ kín thần huy nhàn nhạt.

"Ngươi chỉ là người nắm giữ Bảng Bùn Vận Mệnh số một mà thôi, cũng không phải bản thân Vận Mệnh. Nhiều năm trước ta đã nói với Darius là ngươi nên cẩn thận với nó." Ánh mắt Miltiades hơi u ám.

Trên mặt Ajman lộ ra biểu cảm trào phúng.

"Hắn không nói với ta." "Đúng vậy, hắn là Darius." Miltiades nhẹ giọng than thở, ánh mắt như cát vàng chuyển động.

"Phải làm sao ta mới có thể mang hắn đi?" Ajman hỏi.

"Khi hắn sẵn lòng."

Ajman đột nhiên xoay người, trên mặt là nụ cười hiền lành, giống như chị gái ấm áp, cơ thể không còn cao lớn như vậy nữa, mà giống như mềm mại hơn rất nhiều, nói khẽ: "Valhein à, theo chị gái vê Ba Tư có được không? Tất cả mọi thứ của chị đều là của cưng hết."

Ánh mắt Ajman đảo qua gương mặt Valhein, sau đó giống như con mèo nhỏ bị hoảng sợ nhanh chóng dời tâm mắt đi, xẹt qua mái tóc đen của Valhein, nhìn về phía bầu trời xa xa.

Miltiades thở dài một hơi, cũng không nói gì.

Trái tim Valhein khẽ run, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đột nhiên phát hiện những gì Ajman nói trước đó tựa hồ đều là nói dối, nhưng lời cầu xin mới vừa nãy thì lại đây chân thành tha thiết.

"Ta càng yêu thích Athens hơn." Valhein bất đắc dĩ nói.

"Ngươi rõ ràng đã đồng ý sẽ lấy ta nhưng lại bạc tình bội nghĩa, đồ đàn ông bạc bão!" Ajman tức giận trừng Valhein, nhưng nháy mắt sau đó vẻ mặt chuyển thành buồn thảm, ánh mắt uyển chuyển dịu dàng.

Ánh mắt nàng dịu dàng tinh tế như làn gió, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Valhein.

"Nhưng ta vẫn không nỡ trách ngươi...' Ajiman chậm rãi xoay người.

Nàng chậm rãi xoay dáng người xinh xắn, giống như đang chờ đợi người tình quay đầu, thay đổi ý định.

Rốt cuộc nàng đã hoàn toàn xoay người, đi về phía đông.

Nơi nàng đi qua, bão cát an tĩnh, hạt bụi lắng xuống.

Bầu trời sáng sủa, ánh nắng tràn đầy.

Valhein ngây ra như phỗng, vì sao mình không hề làm gì cả mà lại giống như vừa trải qua một màn chia lìa sống chết như vậy?

"Chào ông Miltiades." Valhein cung kính nói xong thì gào to về phía Ajman đã đi xa: "Bà Ajman à, ta sẽ nhớ ngài lắm!"

Thân hình Ajman ở xa xa run lên, nắm tay siết chặt, phần gáy lộ rõ gân xanh, qua một hồi lâu thì quanh người bị ánh sáng trắng bao vây, bay về phía biển Aegean.

"Ngươi chắc chắn sẽ chết!" Castor ngẩn người.

"Ngươi tiêu đời rồi." Commodus đầy đồng cảm nhìn Valhein. "Ngươi còn giỏi tìm đường chết hơn cả ta thời trẻ." Miltiades lộ ra nụ cười hiền hòa.

"Cũng nhờ vào ngài, bằng không ta cũng không dám nói thế." Valhein mỉm cười nói.

Miltiades nhìn thoáng qua bóng dáng Ajman dần đi xa, nói: "Nàng là người đáng thương. Sau này nếu nàng ta không ra sát chiêu với ngươi, hãy nể tình ta mà tha cho nàng một lần."

Valhein hơi nhíu mày hỏi: "Có liên quan tới Bảng Bùn Vận Mệnh sao?”

Miltiades thở dài hơi gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Eculid, mỉm cười nói: "Cậu nhóc làm rất tốt, bị thương thế nào? Medels đã từ Delphi tới rồi, rất nhanh sẽ giúp ngươi điều trị... ừm... xem ra nàng lười quản ngươi, tiếp tục trở về đi. Người tới từ Athens cũng trở về đi."

Miltiades nói xong thì nhìn thoáng qua phía Athens.

"Không có gì, chút thương nhỏ thôi, dưỡng bệnh nửa tháng là tốt thôi. Lại kiếm được mười vạn đồng vàng đại bàng, đáng giá!" Vẻ mặt Eculid đầy tự hào.

Miltiades vỗ vai Commodus, yêu thương xoa đầu Castor, sau đó mỉm cười gật đầu với nhóm Sparta.

Nhóm chiến sĩ Sparta vừa mừng vừa lo, vội vàng đứng thẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt đầy vinh quang.

Castor hận nhất là bị người ta xem là đứa nhỏ, đổi lại người khác đã xù xông, nhưng bây giờ không chỉ cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí còn híp mắt, mỉm cười.

"Đại tướng Miltiades, thương kiếm Chiến Thắng trong tay ngài... Valhein nói được nửa câu liền dừng lại.

"Sức mạnh và vũ khí của ta không đủ để đến đúng lúc, vì thế trước tiên đã tìm tới Paloma, sau đó nói 'Valhein đang gặp nguy hiểm tới tính mạng, nàng lập tức thức tỉnh thương kiếm Chiến Thắng, giao vào tay ta." Miltiades nói, thu lại thần lực, chỉ thấy thương kiếm Chiến Thắng dần dần thu nhỏ lại, co lại thành dây chuyên Medusa Hoàng Kim.
Bình Luận (0)
Comment