Chương 809: Vang tận mây xanh (2)
Chương 809: Vang tận mây xanh (2)Chương 809: Vang tận mây xanh (2)
Đôi chân của Valhein thậm chí chỉ lưu lại chút vệt mờ.
Không ai có thể liên hệ hắn với ma pháp sư.
Nhóm tuyển thủ phía sau vẫn còn đang bối rối, bọn họ cực kỳ hi vọng cuối cùng Valhein sẽ hao hết thể lực, tốc độ giảm đi, nhưng cũng sợ Valhein có được thiên phú thể lực hồi phục, vì thế chỉ có thể không ngừng quay đầu lại nhìn quanh.
Ngày càng nhiều người quay đầu lại, tốc độ lại càng giảm bớt, ngày càng chậm hơn, càng có khả năng bị Valhein đuổi theo thì lại càng quay đầu lại nhiều lân hơn...
Vòng tuân hoàn chết.
Valhein không chú ý tới ai, cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi.
"Mọi người chú ý, Valhein cách mốc bốn ngàn mét ngày càng gân, rốt cuộc có thiên phú thể lực hồi phục hay không sẽ lập tức có kết quả! Nháy mắt thể lực hồi phục thì hắn sẽ giảm tốc độ đi, điều chúng ta chờ chính là khoảnh khắc đó!"
Giọng nói của người chủ trì đột nhiên vang lên.
Khán giả nhìn chằm chằm Valhein.
Nhóm tuyển thủ chạy ở sau cùng lúc này giống như đám gà rừng đang cảnh giác trông chừng lãnh địa, cứ cách một hai giây lại liếc nhìn Valhein, sau đó quay đầu lại chạy, qua một hai giây lại tiếp tục liếc mắt nhìn Valhein...
Khán giả phát hiện tình huống này dở khóc dở cười, hoặc là ôm bụng cười to.
Người chủ trì nhìn thoáng qua, cố nén ý cười, không để ý tới họ mà tiếp tục nhìn chằm chằm Valhein.
"Bốn ngàn mét..." Giọng nói của người chủ trì vang lên.
Valhein không có gì khác lạ.
"Đã sắp bốn ngàn năm trăm mét rồi, sắp rồi..."
Đột nhiên mọi người nhìn thấy cơ thể Valhein lảo đảo một chút, giống như vấp phải thứ gì đó hoặc mất thăng bằng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt thì Valhein đã hồi phục lại thăng bằng, tiếp tục chạy băng băng.
Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn khi nấy, đạt tới tốc độ chạy nước rút lúc ban đầu.
"Thể lực hồi phục..." Người chủ trì lẩm bẩm.
Tất cả khán giả cũng hiểu được, đại cục đã định.
"Xong rồi..." Nhóm tuyển thủ ở phía sau nhìn thấy một màn như thế thì thậm chí không quay đầu lại nữa mà nhìn chằm chằm Valhein, cơ thể vẫn tiếp tục chạy nhưng ngày càng chậm hơn.
Trong mắt của bọn họ, Valhein giống như mang theo cơn lốc, như vua của gió lao tới.
Quá nhanh!
Giống như một con quái thú được tạo thành từ gió.
"Làm sao bây giờ?" Một tuyển thủ ở phía sau rống to.
"Chúng ta không thể trở thành nỗi sỉ nhục của chiến sĩ được!"
"Không thể để một ma pháp sư vượt hơn chúng ta một vòng! Đây không phải sân thể dục nhỏ, đây chính là sân thể dục Pythian!"
"Kiên quyết không thể!"
"Dốc toàn lực chạy nước rút đi, thà rằng thua chiến sĩ cũng không thể thua Valhein!"
"Không, có thể thua Valhein, nhưng không thể thua một vòng!"
“Chạy nước rút!
“Chạy nước rút!
“Chạy nước rút!
Bảy chiến sĩ ở sau cùng giống như nhìn thấy ác quỷ, vẻ mặt sợ hãi.
Thế nhưng vì sứ mệnh cao quý mà phấn đấu, ánh mắt đầy kiên định.
Mang theo biểu cảm mâu thuẫn không gì sánh bằng trên mặt, bọn họ dốc toàn lực chạy nước rút.
"Cố lên! Vì vinh quang của chiến sĩ!"
"Cố lên! Các chiến sĩ!"
Thấy một màn này, rất nhiêu chiến sĩ Hy Lạp từ bỏ cổ vũ Valhein, chuyển thành cổ vũ bảy người kia.
Bảy chiến sĩ nghe thấy tiếng cổ vũ ngày càng nhiều, không quay đầu lại nhìn Valhein nữa mà dốc toàn lực chạy vọt tới trước.
Phía trước, hai vị trọng tài đứng ở vạch đích.
Tận hết chức trách kéo sợi dây về đích.
Một trái một phải.
Lúc này trong lòng bảy chiến sĩ lại càng mâu thuẫn hơn.
Một mặt là vẫn còn hi vọng, vẫn còn cơ hội, Valhein vẫn chưa chạm vào đích.
Đồng thời cũng đầy tuyệt vọng, không ngờ trọng tài lại quá quắt như thế, sợi dây bông mềm mại nhiều màu kia giống như một ngọn núi cao sừng sững, lại như một con sông dài bắt ngang.
Nhưng bọn họ không nhụt chí, cắn răng không ngừng chạy tới.
Mặt mũi của bọn họ vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng.
Không thể bị đuổi kịp!
Không thể bị đuổi kịp!
Không thể bị đuổi kịp!
Mỗi người đều đang rống giận trong lòng.
Nhóm tuyển thủ phía trước thường xuyên liếc mắt nhìn, mỗi khi nhìn một cái thì ánh mắt bọn họ lại mờ đi một chút.
Âm thanh chân đạp đất xuất hiện ở phía sau lưng.
Giống như người khổng lồ đang chạy, lại giống như ma thú đang đuổi theo.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần hơn.
Bảy người đồng loạt thay đổi vẻ mặt.
Xông lên!
"Vì vinh quang của chiến sĩ!"
Khán giả gào to, bảy chiến sĩ cũng rống cổ đỏ bừng gào đến khản cả giọng.
Nhìn gương mặt dữ tợn của bảy chiến sĩ, Gerner ở phía trước đột nhiên sinh ra cảm giác đồng tình.
"Cố lên! Bạn ơi! Cố lên..."
Không biết vì sao, Gerner đỏ cả vành mắt.
Hai mắt của hắn là một mảng sáng bóng, cuối cùng phản chiếu một hình ảnh.
Ác ma kia giống như một người khổng lồ đạp lên ổ kiến, lại giống như con voi khổng lồ nghiền nát ốc sên, vượt qua bảy chiến sĩ, lao vào sợi dây đầy màu sắc kia.
Dây bảy màu vờn quanh, quán quân sinh ra.
Gerner đau buồn quay đầu trở lại, nước mắt trào ra, nhỏ lên mu bàn chân trái dính đây bụi, giống như một vết dâu mỡ trên quần áo vậy.
Lần đầu tiên hắn mới biết, thì ra nước mắt lại lạnh đến như thế.
Tiếng hoan hô vốn mãnh liệt đột nhiên giảm thấp, giống như đợt sóng lớn bị bàn tay khổng lồ của Thần Linh đè ép.
Ánh mắt khán giả dời khỏi người Valhein, rơi vào trên người bảy chiến sĩ kia. Bóng dáng bảy người kia tràn đầy bi tráng.
Bảy chiến sĩ tuyệt vọng nhìn Valhein xông qua sợi dây về đích ở phía trước, đồng loạt cúi đầu, lặng lẽ tiếp tục chạy tới phía trước.
Chỉ cần mình chạy đủ nhanh thì tiếng xấu đã không đuổi kịp rồi.
Thế nhưng bọn họ không thể bảo trì chạy nước rút, cuối cùng tốc độ lại ngày càng chậm.
Valhein nháy mắt vài cái, nghi hoặc khó hiểu nhìn toàn trường xung quanh, sao lại an tính như vậy?
Qua đủ ba giây, người chủ trì hưng phấn hô to: "Chúng ta hãy chúc mừng đi nào! Chúc mừng quán quân chạy kèm vật nặng, Vua Chạy Đua và... người giữ kỷ lục mới của môn chạy kèm vật nặng, Valhein! Hãy hoan hô đi nào! Gào rú đi nào!"
Bầu không khí quái dị bị quét sạch, tất cả khán giả đều quên đi bảy người đang đau thương kia, điên cuông gào tol
Không chỉ Valhein, còn vì thân ban của Chủ Thân sắp giáng xuống.
"ValheinI'
'Valhein!'
'Valhein!'
Cái tên của Valhein đã từng vang vọng khắp Athens, đã từng vang vọng khắp Sparta, suýt chút nữa đã vang vọng khắp Marathon.
Hiện giờ, đã vang vọng khắp toàn bộ Hy Lạp.