Chương 810: Bảy kẻ vô dụng Pythian
Chương 810: Bảy kẻ vô dụng PythianChương 810: Bảy kẻ vô dụng Pythian
Trận thi đấu buổi chiều của giải thi đấu Pythian, tiếng hoan hô của khán giả vang dội như biển gầm.
"Vua Chạy Đual"
"Vua Chạy Đual"
Vị trí Athens, thiếu nữ có đôi mắt xanh da trời mỉm cười ngọt ngào nhưng rất nhanh đã thu lại.
Cách đó không xa, Eculid nhíu mày.
"Thằng nhóc này có hơi kinh dị. Chẳng lẽ lại muốn trở thành Aristoteles thứ hai? Ngộ nhỡ mình còn chưa trở thành Thánh Vực mà nó lại sớm thăng cấp thì phải làm sao đây? Phải tranh thủ! Mình cứ cảm thấy hai chuyện mình đã quên có thể giúp mình thăng cấp lên Thánh Vực, thậm chí là Truyên Kỳ! Nhớ lại đi, mau nhớ lại đi..."
Niedern, Gregory và một số ít giáo viên cười tươi như hoa.
Trước trận thi đấu bọn họ đã xoay tiền đặt hết cho Valhein thắng, không ngờ nhanh như vậy đã có hồi báo lớn rồi.
"Khụ khụ! Gregory, có đặt đủ năm vạn không?" Niedern đột nhiên lớn giọng hỏi.
"Đủ chứ!" Gregory cũng lớn giọng đáp.
Hai người ưỡn ngực nhìn xuống sân thi đấu.
Chỉ có rất ít giáo viên cười theo bọn họ, phần lớn nhóm thầy trò đều có chút mất tự nhiên, thậm chí là đau khổ.
Có người tuy đặt nhưng lại đặt quá ít.
Có người căn bản không tin Valhein, đã không đặt Valhein có thể trở thành Vua Chạy Đua.
Này tương đương thiệt hại mất mấy chục vạn đồng vàng đại bàng!
Thiệt thòi lớn rồi.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ khoái chí của Niedern và Gregory.
Cảm giác thiệt thòi lại càng lớn hơn!
Nhóm quý tộc Athens ngơ ngác nhìn bên dưới, miệng đầy vị chua.
Vua Chạy Đua, này là vinh quang to lớn cỡ nào chứt
Trong mắt người Hy Lạp tôn trọng thể dục và chiến đấu, mỗi vị Vua Chạy Đua đều là anh hùng! Vua Chạy Đua được toàn Hy Lạp công nhận, chỉ cần không bị phán tội báng bổ, cho dù phản bội thành bang Athens thì thành bang Athens vẫn phải đúc pho tượng Vua Quán Quân cho Valhein.
Pho tượng Vua Quán Quân không chỉ phải đặt ở giữa thành bang mà còn đặt trong điện thân ở Delphi.
Vua Quán Quân là một trong những vinh dự cao nhất của toàn Hy Lạp.
Về phần Tổng Vua Quán Quân, suốt mấy trăm năm chỉ có một vị, còn là con của Thần Zeus, mọi người căn bản không thể nào làm được.
Trên một vị trí rất bình thường ở khu ngoại bang, một người toàn thân da dẻ lỏng lẻo vàng như nến, thế nhưng tỉ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mỹ, cho dù tất cả mọi người đều nhìn ra người này tựa hồ bị bệnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong cơ thể hắn ẩn giấu một ngọn lửa, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
"Thằng nhóc này, không ngờ lại nhìn nhầm..." Người trung niên cao lớn bật cười lắc đầu.
Valhein cất bước đi tới bục trao giải, nhưng đi một hồi thì đột nhiên hiểu ra không đúng.
Nhìn lại thì nhóm tuyển thủ vẫn còn đang chạy trên sân thi đấu, thỉnh thoảng có người nhìn sang nhưng ánh mắt lại rất phức tạp, oán giận, ghen tị, căm hận, bất đắc dĩ, đau đớn, buồn bã...
Mỗi tuyển thủ đều giống như bị rút đi linh hồn, giống như có vô số cái xác không hồn đang chạy băng băng.
Vẫn rất nhanh, vẫn rất cố gắng, nhưng không có tinh thần.
Trên khán đài, phần lớn khán giả đều đang thảo luận âm ï.
Chờ đến khi người chủ trì tuyên bố chúc mừng Euckeno trở thành á quân chạy kèm vật nặng, rất nhiều khán giả cảm thấy sửng sốt, lúc này mới kịp hiểu ra là thi đấu vẫn chưa kết thúc!
Eugene theo sát phía sau, trở thành quý quân.
Lần này Gerner ủ rũ chạy xong toàn bộ hành trình, dựa vào huyết mạch Thần Bắc Phong miễn cưỡng tiến vào top tám.
Khoảnh khắc Gerner vượt qua lằn đích, người chủ trì tràn đầy thiện ý khen ngợi: "Hãy để chúng ta nhớ kỹ Gerner, ngoại trừ Valhein thì hắn chính là người duy nhất lọt vào top tám ở tất cả các môn thi chạy! Hắn để chúng ta nhìn thấy cái gì gọi là kiên trì, cái gì gọi là cố gắng, cái gì gọi là ý chí! Chúng ta hãy hoan hô cho thiếu niên dũng cảm này đi nào!"
"Gerner...'
Rất nhiều người ỉu xìu hoan hô, giống như chỉ vì nể mặt mũi của người chủ trì mới lên tiếng vậy. Gerner thở dài một hơi, nước mắt đã chảy hết rồi, không chảy được nữa.
Ta không muốn để mấy người thấy cái gì mà kiên trì cái gì mà ý chí gì đó, ta chỉ muốn để mấy người nhìn thấy chiến thắng của ta mà thôi!
Eugene đi tới vỗ vai Gerner.
"Đừng nhụt chí, ngươi chính là song á quân, ta thì thảm rồi, song quý quân. Khi nãy ta nghĩ nửa này vẫn không hiểu được, sao lại có thể như vậy chứ? Thật khó chịu." Eugene nói.
"Ngày mai ngươi còn ba môn thi vật lộn, quyền anh, đấu vật nữa mà, vật lộn chính là thế mạnh của ngươi. Ngươi vẫn còn cơ hội đoạt giải quán quân, ta thì hết cơ hội rồi." Gerner nói
"Ngươi không phải đã tiến vào top sáu mươi bốn người mạnh nhất của môn quyền anh và vật lộn à? quyền thuật gió của gia tộc các ngươi rất mạnh, ta cũng không dám nói có thể thắng được ngươi, ở trong trận đấu, thua ngươi cũng không có gì lạ." Eugene nói.
"Là ta sợ." Trên mặt Gerner lộ ra vẻ đau khổ.
"Sao có thể chứ? Ngươi chính là thành viên của gia tộc Bắc Phong, Thần Bắc Phong chính là một trong số những vị Thần Linh ngông cuồng nhất, sao ngươi có thể sợ hãi chứ?" Eugene nửa đồng cảm nửa trách móc nói.
"Bị người hầu của Valhein đánh bại, ta nhụt chí. Bị Valhein liên tục nghiền ép, ta khổ sở. Thế nhưng ngươi đừng quên, Valhein cũng tiến vào top sáu mươi bốn người mạnh nhất của ba bộ môn vật lộn!"
"Hắn chỉ là ma pháp sư, năng lực vật lộn không có khả năng quá mạnh. Ta ước gì sẽ gặp hắn trong phần thi vật lộn, đánh cho hắn răng rơi đầy đất để báo lại thù môn thi chạy." Eugene bĩu môi, không đồng ý.
Gerner nhìn Eugene thật sâu, chậm rãi nói: "Ngay trước ngày hôm nay ta cũng nghĩ như thế."
Cơ thể Eugene chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cúi đầu nhìn đôi chân dính đầy bụi bặm của mình.
"Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới chứ? Trước hôm nay ta cũng cảm thấy Valhein tham gia thi chạy chính là một chuyện cười, nhưng bây giờ hiện thực lại giống như một con ma long húc thẳng tới, sau đó giẫm lên lưng của chúng ta mà đi. Ngươi nói thế thì ta thay đổi suy nghĩ rồi! Ta vốn cho rằng Valhein giành được danh hiệu Vua Giác Đấu ở Sparta là nhờ vào người hầu Thần Tích, nhưng bây giờ thật sự không dám xác định." Vẻ mặt Eugene rất nghiêm nghị.