Chương 853: Ma pháp sư chạy như điên (2)
Chương 853: Ma pháp sư chạy như điên (2)Chương 853: Ma pháp sư chạy như điên (2)
Cuối cùng chiến sĩ kia mờ mịt đi tới, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Mau nhổ kim độc giúp ta đi, ta muốn điên rồi..."
Nhóm người liền hiểu ra, kim độc trên người hắn bị dây leo quất ghim sâu vào trong thịt, độc tính lại càng mạnh hơn, trên người lại càng sưng đỏ hơn, nơi này một khi bị dây leo quất trúng thì cảm giác đau đớn cỡ nào.
Eugene và Gerner tuy có vết sưng rất ít nhưng cũng tỏ ra thực bất đắc dĩ.
"Đám thầy tế tư kia thật xấu quá."
"Không có cách nào, đây là thi việt dã, mỗi lần đều được chuẩn bị đủ loại chướng ngại đa dạng, rất khó đề phòng."
"Vốn phần thi việt dã đã được chuẩn bị hoàn cảnh phức tạp để khảo nghiệp năng lực ứng phó của chiến sĩ, bây giờ thì biến thành màn quan sát thảm cảnh của con người luôn rồi."
"Aiz... tiếp tục nhổ kim độc đi, còn nói nữa thì trời cũng tối luôn đấy."
Nhóm người bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn mặt trời.
Cuối cùng đội ngũ một lần nữa tách ra, tạo thành bốn nhóm.
Eugene, Gerner và Hoth bị dính ít kim độc nhất cũng xuất phát sớm nhất, lao vào trong rừng roi dây leo, nhanh chóng chạy tới trước.
Đau đớn đơn thuần không thể cản được bước chân của bọn họ, mỗi người đều không thay đổi sắc mặt.
Chỉ là đám dây leo quấn lấy cổ chân quá độc ác, phải thường xuyên né tránh bị ngã sấp xuống, căn bản không thể tăng tốc.
Trải qua khu vực roi dây leo, nhìn rắn độc chi chít ở bãi cỏ và bụi cây ở phía trước, mọi người không thể nào bình tĩnh được.
Thân là chiến sĩ mạnh mẽ, không có người nào sợ đám rắn độc này, huống chi còn là đặc biệt được tạo ra, sẽ không thể nào chết được, cho dù độc ngấm vào trong cơ thể cũng chỉ gây ra đau đớn nhức mỏi mà thôi, cho dù trúng độc quá sâu thì cũng sinh ra ảo giác rất nhẹ.
Vấn đề là, số lượng rắn độc ở trước mặt quá nhiều.
Rậm rạp có ở khắp nơi, cho dù bây giờ có sử dụng thần lực cũng không có cách nào né tránh toàn bộ, chỉ có thể dùng thần lực hộ thể cường ngạnh chống cự.
Nhưng lại không được phép dùng thần lực.
"Mọi người hãy cầu nguyện với Chúng Thần đi, ta đi trước, áp lực của người đi sau sẽ ít hơn một chút. Nếu như ta không cẩn thận bị rắn độc cắn hôn mê thì nhớ kỹ một câu, phải đánh ngã Valhein!" Eugene nửa đùa nửa thật rống lên một câu rồi chạy ào vào trong đám rắn độc.
Khè khè khè...
Lũ rắn giống như mọc chân búng lên giữa không trung, giống như mọc cánh bay lướt tới, hung ác bổ nhào về phía Eugene.
Thi đấu có thể quy định là chỉ được chạy và chống đỡ, không thể tấn công và phản công, chỉ khi nào bị cắn trúng mới có thể ra tay, Eugene cũng không có cách nào túm lấy lũ rắn hay vung tay ngăn cản, chỉ có thể vừa chạy vừa dùng tay bảo vệ đầu và mặt.
Mắt đã sưng, nếu như lại bị rắn độc cắn trúng mặt thì mí mắt không thể nào tách ra nổi nữa.
Hết con rắn độc này tới con rắn độc khác nhào tới trên người hắn, há rộng miệng, lộ ra răng độc cắn một cái.
Thiên phú của Eugene rất mạnh, hơn phân nửa rắn độc không thể cắn trúng, số cắn trúng cũng không có cách nào xuyên qua da, chỉ có một số ít rắn độc là cắn được nhưng rất nhanh đã từ bỏ hoặc bị Eugene ném đi.
Mặc dù vậy số lượng rắn lên người Eugene cũng ngày càng nhiều hơn.
Tuyển thủ phía sau đã sắp đuổi kịp.
Nhóm tuyển thủ thứ nhất lăn lộn trong đám rắn độc, bị chúng cắn loạn xạ.
Nhìn thấy tình cảnh của bọn họ, khán giả mới hiểu được Valhein mạnh mẽ đến cỡ nào.
Lúc Valhein chạy ào vào giữa bầy rắn thì số lượng rắn cũng nhiều như thế, nhưng phần lớn rắn độc chỉ cắn một cái là tuột xuống, rất khó cắn được, cho dù cắn được thì cũng không xuyên qua được lớp da của Valhein.
Nhưng nhóm tuyển thủ này không như thế, rắn độc cắn bọn họ ngày càng nhiều, hai tay của bọn họ đã bận không xuể.
Cuối cùng bọn họ cũng lao ra được rừng rắn độc, toàn thân treo đầy rắn độc, thoạt nhìn giống như trang phục của đội tiên phong, đủ loại màu sắc, còn nhẹ nhàng lay động.
Bọn họ cố nén tởm lợm giúp đỡ nhau rứt đám rắn độc trên người.
Tiếng hít hà vang lên không ngừng, không chỉ là âm thanh của lũ rắn, còn là tiếng hít khẽ của bọn họ.
Rất nhanh rất nhiều khán giả buông kính ma pháp, không dám nhìn nhóm tuyển thủ kia.
Trên người mỗi tuyển thủ đều chi chít vết thương, mỗi vết thương đều sưng lên xanh tím.
Người thảm nhất thì sưng như xác chết bị ngâm nước nửa năm vậy. Ánh mắt bọn họ đều mờ mịt, cơ thể nhẹ nhàng lay động.
"Đừng dừng lại, mau bóp phần bị sưng đi, bằng không sau đó lại khổ hơn!" Eugene cắn răng, dùng tay không bóp vào vết thương, máu lẫn với mủ và nọc độc phun ra tung tóe.
Nhóm người giúp đỡ lẫn nhau.
Nặn được phân nửa thì một bóng dáng xeẹt qua, vài con rắn trên người nọ rớt xuống.
"Lần thứ tư."
Mọi người thâm nói trong lòng.
Thế nhưng không ai gấp cả, nếu như không xử lý tốt nọc rắn thì ba đoạn đường trong nước kế tiếp chính là ác mộng.
Không bao lâu sau, thành viên của nhóm thứ nhất đã xử lý xong phần nọc rắn nghiêm trọng, sau đó cùng nhau tiến vào vùng nước sâu tới ngực, cũng là đoạn đường thứ mười lãm.
Mặt trời thật ấm áp, nước lại thật lạnh.
Cho dù nhiều người có thiên phú trị liệu, nhưng vì bị quá nhiều vết thương như vết bị kim ong độc chích, vết rắn cắn, trong điều kiện không có thần lực hỗ trợ thì căn bản không có cách nào lành lại trong khoảng thời gian ngắn.
Khi nước lạnh băng tiếp xúc với vết thương, mọi người đều phát ra tiếng rít và đảo trắng mắt.
Cảm giác vừa ngứa vừa nhức lại vừa thốn như thấm sâu vào máu thịt, xương tủy này giống như có một đám giun chui tới chui lui ở trong đầu vậy, cả người đều khó chịu.
Nước quá sâu, người không có thiên phú thủy căn bản không thể nào chạy được, lại không thể bơi, chỉ có thể chậm rãi bước từng bước một ở trong nước, hai tay cố gắng gạt nước.
Ào... ào...
Còn chưa kịp lên bờ thì phía sau đã truyền tới tiếng bọt nước văng tung tóe.
Nhóm người quay đầu nhìn lại, bọt nước dưới ánh mặt trời lóe sáng rực rỡ, bóng dáng ác quỷ quen thuộc kia giống như đêm tối phủ xuống thế gian.