Chương 852: Ma pháp sư chạy như điền
Chương 852: Ma pháp sư chạy như điềnChương 852: Ma pháp sư chạy như điền
"Ha ha, bọn họ chỉ muốn xem chúng ta gặp xúi quẩy thôi."
"Lần này nhớ kỹ địa hình, chạy thêm vài lần thì có thể gia tăng tốc độ."
"Valhein cũng nghĩ như thế."
Đột nhiên, giọng nói của Gerner vang lên.
"Ta lại có dự cảm xấu."
Tiếp đó, trong làn sương mù vang lên tiếng hét chói tai không ngừng.
Một bóng đen chạy ào vào trong làn sương trắng, chạy hết tốc lực.
“Thứ gì vậy?”
"Quỷ hả..."
Là Valhein!'
"Valhein, ta muốn giết ngươi!"
"Valhein, ngươi muốn bao nhiêu đồng vàng đại bàng hả, ta cho ngươi, ngươi hãy đi đi!"
"Bị vượt mặt lần thứ hai rồi, ta không muốn sống nữa..."
Một đám tuyển thủ khóc không ra nước mắt.
Phần lớn khán giả nhìn không thấy cảnh tượng trong làn sương mù, nhưng từ âm thanh cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Trong sân thi đấu Pythian quanh quẩn hơi thở vui sướng.
Chậm rãi, đội ngũ lần thứ hai tách ra.
Gian nan vượt qua sông dung nham, chín người ở đội thứ ba chậm rãi tiến vào đoạn đường sương mù.
"Aiz, may thật. Nếu như chúng ta gặp Valhein hai lân ở đoạn sông dung nham thì sau này thật sự không thể ngóc đầu lên nổi."
"Đúng vậy, nhưng vì sao ta lại muốn cười đến như thế chứ?"
"Kiếm chút mặt mũi đi."
"Có điều nghe nói phân chậm nhất là biển băng nổi, nguyện vọng bị vượt mặt hai lân ở cùng một đoạn đường của chúng ta rất có thể sẽ được thực hiện."
"Ngươi có thể câm miệng rồi đấy!"
Nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, khán giả cười to không ngừng.
"Đừng nói những chuyện vô dụng này nữa, nhớ kỹ địa hình đi, vòng sau gia tăng tốc độ." "Bây giờ vấn đề khó là nếu như chúng ta không thể ghi nhớ địa hình trong vòng đầu tiên, vòng sau không thể tăng tốc thì thứ tự sẽ bị tuột ra sau. Nhưng nếu chúng ta tốn thời gian quá nhiều vào vòng thứ nhất thì sẽ bị Valhein vượt mặt chín vòng, dẫn tới tình huống còn chưa chạy xong vòng thứ nhất thì Valhein đã giành được quán quân vác vật nặng chạy việt dã rồi."
"Ta cảm thấy, kiên trì với chính mình là quan trọng nhất, chúng ta vì thi đấu mà tới chứ không phải vì trốn Valhein."
"Nhưng vấn đề bây giờ là ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi."
"Việc gì mà ngươi cứ phải lo việc thừa thãi này chứ!"
Ta...
Đột nhiên, người của nhóm thứ ba dừng lại.
Bởi vì phía sau truyên tới âm thanh rất nhỏ và đang từ từ trở nên lớn hơn.
“Thứ gì vậy?”
"Đám trọng tài đầu óc xấu xa kia sẽ không thả ra vong linh trong làn sương để dọa chúng ta chứ?”
"Không đâu, hẳn là..."
Soạt!
Một bóng người quen thuộc phá tan sương mù, xẹt qua bọn họ, cấp tốc vọt tới trước.
"Là Valhein!'
"Lần thứ ba rồi!"
Mọi người nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Valhein biến mất trong sương mù.
"Mấy đoạn tiếp theo là loại địa hình gì?"
"Ong độc, dây leo sống, rắn độc. Ba nơi này có thể nhịn đau tiến tới!"
"Vì danh dự của chúng ta và thành bang, trước tiên cứ vượt qua vòng thứ nhất, cho dù thất bại cũng không thể để Valhein vượt mặt hơn chín lần!"
"Đúng!
Trên khán đài, người của các thành bang đều ôn ào.
"Thành bang bọn ta không có loại tuyển thủ như mấy người!"
"Mấy người đã bị khai trừ khỏi thành bang rồi!"
"Thi đấu kết thúc thì lưu đày mấy người!"
Nhóm tuyển thủ thứ hai lao ra khỏi rừng ong độc đều ngạc nhiên nhìn thành viên của nhóm tuyển thủ thứ nhất đang đứng ở phía trước. Hai bên cách nhau một hồi lâu, nhưng thành viên của nhóm thứ nhất vẫn đang bắt cặp nhổ kim độc cho nhau.
Người của nhóm thứ nhất, ngoại trừ Eugene, Gerner và vài người ít ỏi có thiên phú phòng ngự mạnh mẽ có thể tránh được phần lớn kim độc, nhưng những phần cơ thể yếu ớt như mắt thì vẫn bị chích sưng lên như quả đào, mắt híp lại. Một phần da đầu và mặt của bọn họ cũng sưng phồng lên.
“Đàn ong độc quá ác độc!"
"Ở trước mặt ong độc, năng lực khép lại vết thương không có tác dụng, cần phải có thiên phú kháng độc, có ai có không?”
Nhóm người dùng đôi mắt sưng chù vù nhìn một vòng người xung quanh.
Không ai có, người nào người nấy đều sưng phù cả người.
"Eugene, sao bọn ngươi không chạy tiếp?" Một người hỏi.
"Vì tiết kiệm thể lực cho đoạn kế tiếp. Bọn ta chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi trong lúc nhổ kim độc thôi, bằng không roi của trọng tài đã sớm quất tới rồi."
"Aiz, chậm rãi nhổ đi, không nhổ mà mang theo mớ kim độc này chạy mười vòng thì không ai chịu nổi đâu."
"Vài vòng cuối thì ta không định nhổ kim, chờ kết thúc rồi nhờ thầy tế tư hỗ trợ một lần hơi thở tinh lọc luôn."
Soạt...
Một bóng người lao ra khỏi rừng ong độc ào ào chạy vào rừng roi dây leo.
"Mẹ nó, là Valhein!"
Mọi người nhìn thấy ở phía trước là roi dây leo đen kịt dài bốn năm mét vung vẫy cuông loạn khắp nơi, tiếng quất vang lên chan chát, bụi đất bay tứ tung.
Rất nhiều dây leo rơi vào trên người Valhein, nhưng Valhein giống như không hề có cảm giác, ngay cả màu da cũng không hề thay đổi chút nào.
Chỉ một chốc lát sau, Valhein đã lao ra khỏi đoạn roi dây leo, tiến vào đoạn rắn độc.
"Cái tên điên này!"
"Sao hắn lại không sợ đau vậy chứ?”
"Đi tiếp hay nghỉ ngơi?"
"Ta thử xem!" Một chiến sĩ đột nhiên xông tới chỗ roi dây leo.
"Đừng, kim độc trên người ngươi vẫn chưa nhổ xong!"
Trong ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người, chiến sĩ kia chạy ào vào trong rừng roi dây leo. Chát chát chát...
Roi dây leo khắp bầu trời quất vào trên người hắn, chỉ thấy trên người chiến sĩ nọ hiện lên những vết máu hẹp dài, thậm chí còn có máu tươi tóe ra.
Một giây, hai giây, ba giây...
"A...
Người chiến sĩ kia rốt cuộc cũng kêu thảm thiết chạy ngược trở ra.
Nhóm người lại càng nghi hoặc hơn, dây leo này quất lên người tuy đau nhưng chiến sĩ vẫn có thể chịu đựng được.
Nhóm người nhìn kỹ lại, chỉ thấy toàn thân chiến sĩ kia run run, gương mặt vặn vẹo, hai tay không ngừng cào loạn trên người nhưng lại vội vàng rụt tay, nhưng sau đó lại nhịn không được tiếp tục gãi.
Đồng thời còn có tiếng hít hà.