Chương 855: Vì tôn nghiêm (2)
Chương 855: Vì tôn nghiêm (2)Chương 855: Vì tôn nghiêm (2)
Từng tảng lại từng tảng băng bị hắn giãm nát.
Nhóm người hận tới nghiến răng nghiến lợi, bọn họ cần phải tìm được con đường mới, tiếp tục tìm kiếm quy luật.
"Đây là vòng thứ mấy rồi?" Gerner đứng trên một tảng băng lớn lớn tiếng hỏi.
"Ta nhớ là lần thứ bảy vượt qua chúng ta rồi đi?"
"Không, là lân thứ tám rồi, cũng chính là vòng thứ chín của hắn."
Ngoại trừ Hoth, tất cả mọi người cũng luống cuống.
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao, cho dù liều mạng hao hết thể lực cũng không thể để hắn vượt qua chúng ta chín vòng được! Chúng ta còn chưa xong được một vòng mà hắn đã xong mười vòng, vậy thì còn ra cái gì nữa chứ?”
"Vậy cũng được... Valhein là người chiến thắng lớn nhất đại hội Pythian, Euckeno là người thắng thứ hai."
"Ta quyết định chờ tới vòng thứ hai mới cẩn thận suy ngẫm, vòng thứ nhất này chủ yếu là vì tôn nghiêm!"
"Đúng, vì tôn nghiêm!"
"Vì tôn nghiêm!"
Nhóm người gào to, tất cả đều bước lên trên băng nổi, dốc toàn lực chạy tới.
Chỉ có Hoth là vẫn đứng trên bờ chăm chú suy nghĩ.
"Valhein đã nói rồi, trước tiên phải suy nghĩ cẩn thận xem là vì sao, sau đó phải nghĩ xem là nên làm thế nào, cuối cùng mới là làm. Mình không thể học theo bọn họ, mình phải học theo Valhein. Mình phải tiếp tục suy nghĩ xem nên muốn làm gì."
Hoth chăm chú quan sát, đột nhiên phát hiện, khi nhìn những người kia nhảy loạn xạ trên biển băng, hình như hắn có thể hiểu được những tảng băng kia nhiều hơn một chút.
Băng nổi lảo đảo, hơn nữa cũng rất dễ vỡ, hơn nữa còn rất trơn trượt, làm rất nhiều người liên tiếp không ngừng rơi xuống biển.
Rất nhiều người cắn răng không ngừng kiên trì.
Cuối cùng ngoại trừ bốn người có thiên phú mạnh mẽ hoặc vận may tốt có thể leo lên bờ bên kia, ba người khác đều đứng trên tảng băng nổi mà lạnh run.
Mỗi lần rơi vào trong nước thì thể lực sẽ tiêu hao rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Hoth lộ ra vẻ mặt hiểu ra, bắt đầu bước lên băng nổi. Những người khác đều không coi trọng Hoth, người cao to này tuy sức lực rất lớn nhưng thiếu sự linh hoạt nhanh nhẹn, ở nơi như thế này đặc biệt yếu thế.
Quả nhiên Hoth liên tiếp rơi xuống biển.
Thế nhưng Hoth không nhụt chí mà tiếp tục tiến tới. Chỉ một chốc lát sau đã thân kỳ vượt qua ba người kia, trở thành tuyển thủ thứ năm vượt qua khu vực này.
Ba người đứng trên băng run lẩy bẩy vẫn không có cách nào phá giải.
Phía sau biển băng chính là sa mạc gió lốc.
Sa mạc gió lốc giống như một người bạn cũ nghênh đón Valhein ghé thăm lần thứ chín, nhưng chỉ vừa mới bắt chuyện đã bị Valhein bỏ lại ở phía sau.
Hiện giờ, sa mạc gió lốc lần đầu tiên gặp được bạn mới.
Người bạn đã được định sẵn là sẽ ngừng lại rất lâu.
Nhóm người rời khỏi biển băng trước tiên đã chạy ào vào trong sa mạc gió bão, bọn họ chống đỡ gió táp, lún sâu vào trong cát, chịu đựng đất đá văng hỗn loạn, khom người cố gắng tiến tới trước.
Đầu gối mỗi người lún vào trong cát nên di chuyển lại càng khó khăn hơn.
Lúc này khán giả mới ý thức được toàn bộ đoạn đường một trăm mét này đều là cát lún!
Ngoại trừ Gerner hơi đỡ hơn một chút, những người khác đều thầm than khổ.
Gerner có được huyết mạch Thần Bắc Phong, uy lực của gió giảm đi phân nửa, thế nhưng hắn không có cách nào chống cự lại cát lún.
Nếu không có gió, Gerner hoàn toàn có thể đạp lên cát mà đi, như giãm trên đất bằng.
Nhưng hắn chỉ là huyết mạch Thần Bắc Phong, không phải Thần Bắc Phong.
Gió mạnh sẽ giảm tốc độ nhưng cát và vụn đá sẽ không.
Chúng vẫn che đi tâm mắt của hắn, chui vào miệng mũi hắn, đập vào mặt hắn.
Trên người mỗi người đều có vết thương, lại bị ngâm trong nước biển, bây giờ lại bị cát đá nện vào người, đau đớn đạt tới cực hạn.
Thế nhưng không có ai nhụt chí.
Mỗi người đều kiên trì tiến tới trước, toàn lực tiến tới trước.
Trong lòng mỗi người đều có một lòng tin bất khuất.
Nhất định phải chạy xong một vòng trước khi Valhein hoàn thành mười vòng.
Có tuyển thủ quay người lại, đi thụt lùi để tiến tới, tuy có thể hít thở, mặt không bị cát đá đập trúng nhưng tốc độ sẽ bị giảm bớt. Đi một hồi lại phải xoay lại đón gió tiến tới.
Gió to gào thét, cát đá bay tán loạn, trong bão cát mọi người không thể nào giao lưu, chỉ có thể lặng lẽ tiến tới.
Rõ ràng đoạn đường chỉ có một trăm mét, rõ ràng bình thường có thể vượt qua rất nhanh, rõ ràng cảm giác rất ngắn, thế nhưng trong lòng mỗi người thì đây chính là đoạn hành trình dài đằng đẫng.
Ngoại trừ Hoth thì mỗi người đều lo lắng Valhein sẽ đột nhiên từ phía sau xông tới.
Đi tới, đi tới, tiếp tục tiến tới!
Không biết qua bao lâu, Gerner rốt cuộc dựa vào huyết mạch mạnh mẽ lao ra khỏi sa mạc gió lốc, nhìn bầu trời trong xanh, nhìn ánh mặt trời sáng ngời, nhìn khán giả đông nghìn nghịt ở phía xa mà thở dài một hơi.
"Không thể quay đầu lại! Không thể để Valhein quấy rối quyết tâm của mình! Mình nhất định không thể bị hắn vượt qua một lần nữa, tuyệt đối không!"
Gerner hít sâu một hơi, dùng cả tay và chân của mình bò lên trên cây đại thụ, nhưng chỉ bò được phân nửa thì cảm thấy uể oải.
Hắn cắn răng leo tới năm mét, nhìn xà gỗ song song với mặt đất ở phía trước.
Gerner lại hít sâu một hơi.
"Không thể để Valhein đuổi theo!"
Gerner nhẹ nhàng hoạt động cơ thể, hất rơi cát bụi dính trên người, đồng thời kiểm tra các vị trí cơ thể.
Phần da lộ ra bên ngoài đều là vết sẹo, có ngã bị thương, có vết cắt từ vụn băng, có dung nham văng phỏng, có ong độc chích, có dây leo quất, có rắn độc cắn, có cá biển cắn xé...
"Tuyệt đối không!"
Trong đôi mắt Gerner tựa hồ có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, hắn chậm rãi nắm lấy xà gỗ treo người lên, sau đó không ngừng tiến tới trước.