Chương 856: Vua Việt Dã!
Chương 856: Vua Việt Dã!Chương 856: Vua Việt Dã!
Đối với Gerner mà nói thì băng qua xà gỗ chỉ là trò chơi mà hắn đã bắt đầu chơi đùa từ lúc nhỏ rồi, dựa vào huyết mạch Bắc Phong, hắn giống như bay lượn ở dưới xà gỗ vậy.
Nhưng lần này, đôi cánh bị chặt đứt.
Vật nặng năm mươi ký trên lưng cộng thêm cố tăng tốc mà cạn kiệt thể lực làm hắn không thể nào bay nổi.
Hắn giống như những chiến sĩ bình thường, chỉ có thể nhích tới từng chút một.
Trên đường hắn thậm chí còn hơi dừng lại một chốc, hít thở hồng hộc.
Thẳng đến khi tiếng quát mắng và tiếng roi vung của trọng tài vang lên hắn mới tiếp tục tiến tới trước, cuối cùng hắn thành công vượt qua chặn đường thứ mười chín.
Đứng trên cây đại thụ ở đoạn đường cuối cùng, cơ thể hơi khom, hai tay chống đầu gối, thở phì phò từng ngụm, sau đó hắn đứng dậy, nhẹ nhàng xoay xoay cánh tay mỏi nhừ.
Mồ hôi túa ra khắp toàn thân như dòng suối, biến cát đất thành bùn nhão dính chặt trên người.
Gerner rất mệt mỏi, thế nhưng trong lòng hắn rất vui vẻ, bởi vì chỉ cần bò xuống cái cây này thì chính là một trăm mét cuối cùng.
Đó chính là đất bằng, cũng là địa hình mà hắn am hiểu nhất.
Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một trận kinh hô.
Nương theo những tiếng kinh hãi kia còn có âm thanh có tiết tấu kỳ lạ.
Giống như bàn tay vỗ vào mặt gỗ phát ra tiếng bịch bịch thật nhẹ vậy.
Gerner nhớ kỹ âm thanh này, đó chính là âm thanh phát ra khi tay mình chụp vào xà gỗ, chỉ có điều âm thanh này lại càng gấp gáp hơn, càng mạnh mẽ hơn, càng có tiết tấu hơn.
Sau đó Gerner nghe thấy cái tên của ác quỷ.
"Valhein, ngươi cho bọn ta con đường sống đi."
Một tuyển thủ yếu ớt gọi với theo, giọng nói tràn đầy uể oải, đây bất đắc dĩ, còn có sợ hãi, kính nể và phẫn nộ, điên cuồng.
Gerner chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy trên dàn xà gỗ, Valhein giống như một con vượn trong rừng rậm đang di chuyển vùn vụt giữa các cành cây, cấp tốc tiến về phía mình.
Nháy mắt nhìn thấy Valhein, hai chân Gerner mềm nhữn.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, trong mắt hắn phừng lên ngọn lửa.
"Ngươi sẽ không được như ý muốn đâu!" Gerner hét lớn một tiếng, phần cơ cổ phồng lên, giống như một con rắn hổ mang chúa khổng lồ thể hiện sự uy nghiêm, hoặc là sư tử đực xổ tung bộ lông bờm uy phong, cũng như con thắn lằn xòe phần vòng cổ của mình.
Sau khi rống xong, Gerner nhanh chóng leo xuống cây cổ thụ, sau đó dốc toàn lực chạy tới trước.
Lúc này đây hắn bùng nổ tất cả huyết mạch, vinh quang, lòng tin, mộng tưởng của mình mà dốc hết toàn lực chạy nước rút.
Thế nhưng trước mắt hắn có chút mờ mịt.
Chặng đường này quá mệt mỏi, thể lực tiêu hao quá kịch liệt, cưỡng chế tăng tốc tới cực hạn, cơ thể liền không chịu nổi.
"Gia tộc Bắc Phong có thể thất bại, nhưng không thể khuất phục trên đường chạy!"
Hai mắt Gerner đỏ hồng, chạy, chạy tới, tiếp tục chạy tới.
Thế nhưng tốc độ của hắn ngày càng chậm, ngày càng chậm.
Bởi vì sức lực đã không thể chống đỡ nổi tốc độ chạy nước rút này.
Tốc độ giảm bớt, phía trước dần rõ ràng hơn, thị giác khôi phục, thính giác cũng chầm chậm khôi phục.
Phía sau truyên tới âm thanh kỳ lạ.
Phịch! Phịch! Phịch!
Giống như tiếng cây chùy khổng lồ nện xuống, lại giống như người khổng lồ đang chạy.
Trái tim Gerner co rút, sau đó trong nháy mắt phồng lên, bắt đầu nảy lên kịch liệt.
Hắn không nhìn thấy nhưng hắn biết đó là cái gì.
Là kẻ được xưng là ma quỷ của sân thi đấu này!
Tên ác ma vẫn luôn sỉ nhục tuyển thủ kial
Vị ma pháp sư tàn bạo kial
"Không thể thua hắn được! Không thểt"
Gerner một lần nữa tăng tốc, trước mắt lại một lân nữa nhòe đi, thính giác giống như chậm rãi đánh mất.
Hắn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hai trọng tài xuất hiện ở vạch đích, giăng sợi dây vải bông.
Ở trong mắt Gerner thì sợi dây vinh dự đại diện cho thắng lợi và vinh quang kia lại giống như ranh giới giữa nhân gian và địa ngục, như lăn ranh giữa sáng và tối.
"Không! Tuyệt đối không!"
Gerner phát ra tiếng rống giận từ sâu trong linh hồn, dấu ấn màu xanh trên trán hắn hơi tỏa sáng, làn da trên người cũng lóe sáng.
Một luồng sức mạnh nhàn nhạt rót vào trong cơ thể Gerner, cường hóa cơ thể của hắn từng chút một.
"Chính là sức mạnh này! Chính là nó! Ta lại tăng thêm một thiên phú rồi, là chạy trốn siêu tốc hay là cơ thể bão táp? Nhanh một chút, nhanh hơn một chút! Chỉ cần nhận được thiên phú đó thì mình sẽ không bị Valhein đuổi theo! Mình có thể một lân nữa giành được... ừm? Á quân?"
Nháy mắt Gerner tỉnh táo lại.
Thế giới trước mắt trở nên rõ ràng.
Sau đó một bóng dáng rõ ràng hơn xuất hiện ở bên cạnh.
Bóng dáng kia vượt qua mặt Gerner, giống như một ngọn núi cao lớn đang chạy, một cơn gió xông tới trước.
Trong tai Gerner chính là âm thanh phịch phịch mạnh mẽ.
Là tiếng chân ngọn núi cao kia giãm lên mặt đất, cũng là tiếng nhịp tim của ngọn núi cao kia.
Hai mắt Gerner trợn tròn, há miệng, không phát ra âm thanh nhưng tựa hồ chấn động linh hôn con người.
Thiên phú hình thành.
Quanh người Gerner đột nhiên hiện lên làn gió xanh nhàn nhạt.
Nụ cười nở rộ trên mặt Gerner.
"Valhein, ta tới đây!
Gerner dốc toàn lực tăng tốc, dốc toàn lực chạy tới.
Vượt qua ValheinI
Vượt qua ValheinI
Thế nhưng chỉ nháy mắt sau đó, nụ cười của Gerner cứng ngắc trên mặt.
Valhein chạm vào dải lụa màu, ánh sáng chiến thắng quấn quýt lấy hắn.
Toàn trường vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất, thậm chí ngay cả khán giả cũng không biết tiếng hoan hô đó đại biểu cho điều gì.
Là kinh ngạc, sợ hãi, là khủng hoảng, hay là vui mừng đây, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Gerner nhất thời giống như quả cầu da xì hơi, nụ cười trên mặt tan biết, làn da sáng bóng trở nên lờ mờ, tốc độ giảm nhanh, cho dù có thiên phú mới thì cũng không thể nào thúc đẩy nổi cơ thể hắn.
"Alz....
Gerner thở dài một hơi. Thế giới lại một lần nữa mù mịt. Người ở phía sau Gerner, ngoại trừ Hoth thì tất cả đều thở dài. Chỉ có Hoth là hưng phấn như nhóm khán giả.