Chương 857: Vua Việt Dã! (2)
Chương 857: Vua Việt Dã! (2)Chương 857: Vua Việt Dã! (2)
"Valhein vô địch!" Hoth tiếp tục lảo đảo vượt qua đoạn xà gỗ.
Nhóm tuyển thủ còn lại hoặc là ở trong sa mạc bão cát, hoặc là trên biển băng, mà nhóm người chậm nhất thì đang chống cự với lũ cá biển ở khu vực thứ mười.
Ngoại trừ Hoth, những tuyển thủ khác giống như bị rớt đi mấy khối xương đầu vậy, vẻ mặt uể oải, cơ thể suy sụp.
"Khó khăn quá..."
"Ai ngờ được chỉ thi chạy việt dã thôi thế mà lại phải chịu đựng đả kích cấp bậc đời người...
"Có lẽ, ta không thích hợp với thi đấu thể thao..."
Gần như tất cả tuyển thủ đều bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Người chủ trì giống như một cơn gió, hưng phấn không thể tự kiêm chế.
"Valhein đã vượt qua tất cả tuyển thủ trong lịch sử môn vác vật nặng chạy việt dã, đã vượt qua Heracles, đã vượt qua mọi người, lại một lân nữa phá kỷ lục, một lần nữa phá kỷ lục! Trời ạ, hắn chính là người phá hai kỷ lục trong truyên thuyết, cân phải nâng tượng vàng tí hon thứ hai rồi! Thật khó mà tin được, vị ma pháp sư tàn bạo này vẫn luôn có thể tạo ra bất ngờ cho chúng ta! Không, là sáng tạo kỳ tích!"
"Kỷ lục chạy cự ly dài của hắn chỉ vượt qua Heracles một chút mà thôi, nhưng kỷ lục lần chạy việt dã này đã vượt qua Heracles một khoảng xa, thời gian chỉ bằng phân nửa thời gian của Heracles mà thôi! Đây đúng là thần tích! Ta đã từng tận mắt nhìn thấy tình cảnh Heracles chạy như bay, tận mắt thấy Heracles vượt qua từng đối thủ, thấy Heracles bay qua cồn cát, vượt qua ngọn núi, băng qua núi băng, thế nhưng ta không thể không thừa nhận, ở môn vận động này, Valhein đã vượt qua Heracles!"
"Valhein thật xứng đáng là người phát ngôn kỳ tích Ta xin lỗi vì lời nói ngạo mạn trước kia của mình! Sao ta có thể gọi hắn là con của cát, con của núi hay con của rừng chứ? Hắn căn bản chính là vua toàn địa hình! Hắn là vua việt dã! Hắn chính là vua của môn vác vật nặng chạy việt dã, không ai bì kịp!"
"Chúng ta hãy tung hô vua chạy đường dài và vua việt dã đi nào! Cũng là vua ba bộ môn của chúng ta! Valhein!"
'Valhein...'
Trong tiếng hoan hô của toàn trường, Valhein cúi chào các hướng.
So với quý tộc lại càng đẹp mắt hơn.
Khán giả hoàn toàn bị phần thi đấu đặc sắc này chinh phục, không ngừng gào to, kéo dài thật lâu.
Nhất là nhóm ma pháp sư ngày thường vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này lại hưng phấn hơn ai hết.
Trong trận chiến mà chiến sĩ vẫn luôn tự hào, một ma pháp sư lại có thể tạo ra tình huống nghiền ép tuyệt đối như thế, chứng tỏ trong bất cứ phương diện nào, ma pháp sư cũng không hề thua kém chiến sĩ.
Tiếng hô ở khán đài dân chúng bình dân Athens vang dội như sấm rền, nhưng vị trí khu quý tộc Athens thì tính lặng như nghĩa trang.
Gương mặt của mỗi quý tộc chính là những tấm bia mộ.
Nghĩa trang về đêm, đặc biệt im ắng.
Trên khu người nước ngoài, biểu cảm trên gương mặt ẩn dưới lớp mũ rộng vành của AIlcides đặc biệt phức tạp, có chút dở khóc dở cười, còn có chút gì đó khác lạ.
"Thằng nhóc này quá càn rỡ rồi, để tránh hắn quá tự cao tự đại, lần sau gặp lại, ừm... nên để hắn cảm nhận được chút hiểm ác của cuộc sống này. Ừm, mình cũng là vì tốt cho hắn thôi. Vốn định tặng chút quà nhưng thấy thằng nhóc này trưởng thành thuận lợi như vậy, cứ chậm rãi đã.”
Alcides huýt sáo nhỏ một tiếng, một cái bình hình ống bằng gỗ nâu kỳ lạ xuất hiện trong tay, ngoài mặt bình điêu khắc một dãy đầu rồng đen khổng lồ có màu đen kịt, phần dưới của chúng nối liền với nhau kết hợp thành một con hải ma thú khủng khiếp.
Hắn nhẹ nhàng tung chiếc bình gỗ lên, hơi thở khủng bố ở trong bình bốc lên, giống như có uy lực gọi biển tới hủy diệt cả một quốc gia, thế nhưng Alcides lại chụp lấy nó, giống như bóp một miếng đậu hủ mà bóp vỡ hơi thở khủng bố kia, sau đó thu nó vào trong nhẫn không gian.
Trên khán đài Học viện Plato, Eculid nhìn chằm chằm Valhein, nghi ngờ cách lớp mũ gãi đầu.
"Tên này sao lại quái lạ như thế chứ? Thật muốn nghiên cứu một chút..."
Trên sân thi đấu, Valhein không trực tiếp nghỉ ngơi như trước mà vừa đi thong thả vừa tiến tới mỉm cười với Gerner.
"Cố lên!"
Gerner bĩu môi, không chút khách sáo cho Valhein một cái lườm mắt vừa trắng vừa tròn hơn cả mặt trăng đêm mười sáu.
"Ta đã dốc toàn lực chạy xong đoạn hành trình này, đang chuẩn bị cho hành trình mới, ngươi cũng không nên dừng lại trên con đường của mình." Valhein vẫn mỉm cười nói.
Gerner có chút sửng sốt, hít sâu một hơi rồi gật mạnh đầu. "Ngươi nói rất đúng, hành trình của ta là vì theo đuổi mục tiêu của mình chứ không phải vì đối đầu với ngươi, ngươi không thể ảnh hưởng tới con đường của ta. Valhein, chúc mừng ngươi, chúng ta gặp lại trên con đường mới!" Gerner vẫy vẫy tay với Valhein ở phía sau, trong mắt hắn lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Valhein chậm rãi dạo bước, mỉm cười với từng tuyển thủ lướt ngang qua, sau đó cổ vũ bọn họ.
Có người tiếp nhận thiện ý của Valhein, có người từ chối.
Valhein vẫn mỉm cười như cũ.
Cũng giống như mục tiêu của Gerner sẽ không bị Valhein thay đổi, hành vi của những người khác cũng không thể thay đổi được thiện ý của Valhein.
Sau khi cổ vũ cho sáu mươi ba tuyển thủ xong, Valhein mới chậm rãi tới khu nghỉ ngơi, nhắm mắt ngủ.
Lần thi này, Valhein mệt mỏi hơn bất cứ lân nào khác.
Không chỉ là thân thể, còn là tinh thân và ý chí.
Cơ thể mệt mỏi có thể sử dụng chuyển đổi thể năng giải quyết, nhưng tinh thần và ý chí mệt mỏi thì không có bất cứ sức mạnh nào có thể giảm bớt.
May mà vẫn còn có giấc ngủ và ngồi thiền.